Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Cây thân thương của ta ơi, ta hết nhận ra mi
Trong ánh sáng lạnh lẽo ấy.
Mi đem đến một lời nhắc mà ta chẳng cần:
Thế giới thì cũ, nó vẫn luôn luôn cũ,
Chẳng có gì mới trong nó buổi chiều nay.
Khu vườn thì cũng có thể là một cửa sổ khóa
Của một tiệm cầm đồ mà ta đang ngắm
Với mọi thứ trong đó phủ đầy bụi.
Mỗi ý nghĩ của ta thì đều được viết mướn
Bởi các tác giả vô danh. Mỗi lần họ gõ
Lên phím máy đánh chữ đầy mạng, ta rùng mình.
May mắn thay, trời chóng tối hôm nay.
Chẳng mấy chốc hàng xóm đã đốt lá,
Và có lẽ một vài thứ khác nữa.
Sau đó, ta thấy đám trẻ chạy quanh đống lửa,
Mặt chúng quái quỷ trong ngọn lửa của nó.
Charles Simic, “Emily’s Theme,” Walking the Black Cat (Houghton Mifflin Harcourt, 1996).
Copyright © 1996 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.