Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Tay em, điều kỳ diệu của anh, đã lạnh như băng.
Ánh sáng thuần khiết nhất của vòm trời
đã đốt cháy anh. Và giờ hai ta
như hai đồng bằng tĩnh lặng nằm trong bóng tối,
như hai bờ đen của một dòng chảy đóng băng
trong vực thẳm của thế giới.
Tóc chúng ta chải ngược khắc trên gỗ,
trăng bước qua bờ vai gỗ mun của chúng ta.
Một tiếng gà gáy, đêm im lặng trôi qua.
Tươi tốt là sương giá của tình yêu, làm của hồi môn khô héo.
Em ở đâu, sống trong vực sâu nào của thời gian,
tình yêu, bước xuống những vùng nước nào,
giờ, khi băng giá của đôi môi không lời của chúng ta,
không đỡ được những ngọn lửa thần thánh?
Chúng ta sống trong những rừng mây, rừng bọt,
rừng bạc, vuốt ve đất dưới chân.
Và dụng sức mạnh của một cây quyền trượng tăm tối
để giành được sự quên lãng.
Em yêu, ngực em bị cắt bởi một cái đục
không còn biết gì về bản thân nó nữa.
Nó không nhớ gì về những đám mây lúc bình minh,
những giận dữ lúc rạng đông, những cái bóng mùa xuân.
Và em đã dẫn anh, như một thiên thần từng dẫn
Tobias, vào những đầm lầy rỉ sét Lombardy.
Nhưng đến một ngày mà một dấu hiệu làm em sợ hãi,
một dấu nung của thước đo vàng.
Với một tiếng thét, với nỗi sợ bất động trong đôi tay mỏng
em ngã xuống một cái hố nơi tro tàn ngự trị,
nơi cả những cây lãnh sam phương Bắc lẫn những cây tùng Ý
đều không thể bảo vệ chiếc giường cổ xưa của những người tình.
Những gì nó đã, những gì nó đang, những gì nó sẽ—
chúng ta lấp đầy thế giới bằng tiếng khóc, tiếng gọi của mình.
Bình minh đã về, trăng đỏ đã lặn,
chúng ta có biết nữa không? Trên con tàu nặng
người lái tàu đã đến, ném một dải dây lụa
và buộc chặt chúng ta vào nhau,
rồi hắn rắc lên những người bạn, những kẻ thù cũ,
một nắm tuyết.
Wilno, 1935
Czesław Miłosz, “Statue of a Couple,” Selected Poems, trans. author (Seabury Press, 1973).
Copyright © 1936 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.