Louise Glück (1943–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.
1
Được nửa câu
cô ngủ thiếp đi. Cô đang kể
một kiểu ngụ ngôn nào đó nói về
một cô gái trẻ một buổi sáng thức dậy
đã hóa thành chim. Rất giống cuộc sống,
người ngồi cạnh tôi nói. Tôi tự hỏi,
anh nói tiếp, chị có cho là bạn chúng ta ở đây
định bay đi khi cô ấy thức dậy hay không?
Căn phòng rất yên tĩnh.
Hai chúng tôi đang quan sát cô ấy; thật ra,
mọi người trong phòng đều đang quan sát cô ấy.
Đối với tôi, trông cô vẫn như trước, dẫu
đầu cô gục xuống ngực; song
màu sắc cô rất tốt—Trông như là đang thở,
người ngồi cạnh tôi nói. Không chỉ thế, anh tiếp tục,
chúng ta tất cả trong căn phòng này đều đang thở—
đúng như cách chị muốn một câu chuyện kết thúc. Thế nhưng,
anh nói thêm, chúng ta có lẽ không bao giờ biết
câu chuyện ấy vốn định là
một câu chuyện cảnh báo hay có lẽ một câu chuyện tình,
bởi nó đã bị gián đoạn. Nên chúng ta không thể chắc
chúng ta đã kinh qua cái kết.
Nhưng ai chắc, anh nói. Ai chắc?
2
Chúng tôi cứ thế một lúc lâu,
mắc kẹt, tôi thầm nghĩ,
như những con tàu tê liệt bởi thời tiết xấu.
Người ngồi cạnh tôi đã thu mình.
Một cái gì đó, tôi cảm thấy, tồn tại giữa chúng tôi,
không phải chung quyết như một đứa trẻ,
nhưng dẫu sao vẫn thật—
Trong khi đó, không ai lên tiếng.
Không ai vội đi tìm sự giúp đỡ
hay quỳ xuống bên người phụ nữ nằm sấp.
Mặt trời đang lặn; bóng dài của những cây du
trải như những hồ nước tối xuống cỏ.
Cuối cùng người ngồi cạnh tôi ngẩng đầu.
Rõ ràng, anh nói, ai đó phải kết thúc câu chuyện này
mà, tôi tin, là
một câu chuyện tình như những người phụ nữ ngốc nghếch kể lại, tức
rất dài, đầy những tiếp tuyến và những sự đánh lạc hướng
để che giấu sự tẻ nhạt
căn bản của những sự đơn giản của nó. Nhưng, anh nói, như
chúng ta đã đổi người cưỡi, cùng lúc đó chúng ta cũng
có thể đổi ngựa. Bây giờ câu chuyện là của tôi,
tôi muốn nó là một suy tưởng về tồn tại.
Căn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Tôi biết chị nghĩ gì, anh nói; chúng ta đều khinh rẻ
những câu chuyện có vẻ khô khan và tràng giang đại hải, nhưng của tôi
sẽ là một câu chuyện tình yêu có thật,
nếu nói tình yêu ý chúng ta là cái cách ta yêu khi chúng ta còn trẻ,
như thể chẳng có thời gian nào hết cả.
3
Chẳng mấy chốc đêm buông. Một cách tự động
đèn sáng.
Dưới sàn, người phụ nữ nhúc nhích.
Ai đó đã đắp chăn cho cô
mà cô gạt sang bên.
Sáng rồi à, cô nói. Cô đã
tự chống mình dậy một cách nào đó để có thể nhìn thấy
cánh cửa. Có một con chim, cô nói.
Ai đó sẽ phải hôn nó.
Có lẽ nó đã được hôn, người ngồi cạnh tôi nói.
Ồ không, cô ấy nói. Một khi được hôn
nó sẽ hóa thành một con người. Bởi thế nó không thể bay;
nó chỉ có thể ngồi và đứng và nằm.
Và hôn, người ngồi cạnh tôi dí dỏm nói thêm.
Không thể nữa, cô nói. Chỉ một lần
để phá vỡ lời nguyền đã làm trái tim nó đóng băng.
Đó là một sự đổi chác thiệt thòi, cô nói,
đôi cánh lấy nụ hôn.
Cô ấy nhìn chúng tôi, như bóng người trên một đỉnh núi
nhìn xuống, dẫu chúng tôi mới là những người nhìn xuống,
đúng ra. Hiển nhiên tâm trí tôi không phải cái mà nó đã là, cô nói.
Hầu hết các sự thực của tôi đã biến mất, nhưng một số
những nguyên tắc nền tảng nhất định đã do đó
được phơi bày với sự rõ ràng đáng ngạc nhiên.
Người Trung Quốc đã đúng, cô nói, khi kính lão.
Hãy nhìn chúng ta, cô nói. Chúng ta tất cả trong căn phòng này
vẫn đang chờ được biến đổi. Vì lẽ đó chúng ta tìm tình yêu.
Chúng ta tìm kiếm nó cả đời,
ngay cả sau khi chúng ta tìm thấy nó.
Louise Glück, “An Endless Story,” Winter Recipes from the Collective (Farrar, Straus and Giroux, 2021). This poem was first published in The Threepenny Review (Summer 2018 Issue).
Copyright © 2021 by Louise Glück | Nguyễn Huy Hoàng dịch.