Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Vậy là, anh ở đây, nhà thần học anh em,
Người sành sỏi cả bầu trời, vực thẳm,
Hoàn thiện nghệ thuật của mình qua mỗi năm,
Chọn minh triết sách vở làm tình nhân,
Chỉ để nhận ra anh lang thang trong bóng tối.
Ah, bị làm cho nhục nhã đến tận cùng
Bởi những mánh khóe của lý trí xảo quyệt,
Anh đi xuống những ngôi nhà của con người
Nhưng họ lướt đi như những chiếc thuyền buồm,
Điểm đến và bến cảng ở đâu anh không biết.
Anh ngồi uống rượu trong các quán rượu,
Hài lòng với sự huyên náo và những tiếng ồn,
Những giọng nói lớn dần rồi nhỏ dần
Như được phát bởi một chiếc máy hát tự động
Và anh chấp nhận sự một mình đơn độc.
Trên mặt đất buồn không thời gian để khóc,
Những tình dược được ủ mỗi mùa xuân,
Sức mạnh phép thuật thay đổi trái tim anh,
Và những lời than của mùa Chay thổn thức.
Như thế anh đã học được cách tha thứ.
Háu ăn, phù phiếm, và tham lam
Như thể thời gian của anh là bất tận
Anh chạy quanh và lớn tiếng ngợi khen
Cái sân khấu trần gian nơi xác thịt
Vờ như thắng trò chơi của những ngày và đêm.
Mang vảy và lông để bò và bay,
Đôi mắt chuốt mi, đôi môi tô son đỏ,
Quên đi không gian giữa những tầng trời mây,
Cố gắng đùa chơi như điểu cầm dã thú:
Cứ thử đi, triết gia của tôi, thế giới này.
Và tất cả khôn ngoan đã trở thành vô ích,
Bất chấp nhiều năm anh tìm kiếm không ngừng
Với chỉ một phần thưởng và chiến tích:
Hạnh phúc của anh rằng anh vẫn còn sống
Và nỗi buồn đời anh đang khép lại sau lưng.
Czesław Miłosz, “Poet at Seventy,” Unattainable Earth, trans. author and Robert Hass (Ecco Press, 1986).
Copyright © 1986 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.