Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Nước mắt bên mộ và cầu nguyện kết thúc,
Một con chó đến sủa khi chúng tôi đi bộ
Giữa những bia mộ, len lén nhìn
Váy của bà quả phụ bị gió trêu đùa,
Trong khi một gã đào huyệt chạy theo chúng tôi
Vẫy một chiếc ô ai đó đã bỏ lại.
Trong khi đó, chúng tôi nghĩ về gã bạn già
Trông bực bội trong cỗ quan mới bóng lộn
Trong khi chiếc limo của vợ đang chờ ở cổng,
Nhưng cô đã biến mất đâu rồi?
Rất có thể là sau một bụi cây, đi tè
Với một chuyến xe dài về nhà phía trước.
Charles Simic, “The Funeral,” No Land in Sight (Knopf, 2022).
Copyright © 2022 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.