Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Nhạc trời” – Louise Glück

Louise Glück (1943–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020.

Nhạc trời

Tôi có một người bạn vẫn tin vào thiên đường.
Không ngốc, nhưng mặc kệ những gì cô biết, cô nói chuyện với chúa,
cô nghĩ có người lắng nghe trên thiên đường.
Ở dưới đất, cô giỏi giang khác thường.
Dũng cảm, có thể đối mặt với sự khó chịu.

Chúng tôi thấy một con sâu bướm đang chết trong đất, kiến tham lam bò qua nó.
Tôi luôn động lòng trước sự yếu đuối, trước thảm họa, luôn háo hức chống lại sức sống.
Nhưng cũng rụt rè, nhắm mắt lại rất nhanh.
Trong khi bạn tôi có thể nhìn, mặc cho các sự kiện diễn ra
theo tự nhiên. Để vừa lòng tôi cô can thiệp,
phủi vài con kiến khỏi con sâu bướm rách nát, và đặt nó xuống bên kia đường.

Bạn tôi nói rằng tôi nhắm mắt trước chúa, rằng chẳng có điều gì khác lý giải
mối ác cảm của tôi với thực tế. Cô nói tôi như đứa trẻ vùi đầu vào gối
để không nhìn thấy, đứa trẻ tự nói với mình
rằng ánh sáng gây ra nỗi buồn—
Bạn tôi giống như người mẹ. Kiên nhẫn, giục tôi
tỉnh dậy làm một người lớn như cô, một con người can đảm—

Trong mơ, bạn tôi trách tôi. Chúng tôi đi
vẫn trên con đường ấy, chỉ khác là mùa đông;
cô bảo tôi rằng khi bạn yêu thế giới bạn nghe thấy nhạc trời:
nhìn mà xem, cô nói. Tôi nhìn lên, chẳng có gì.
Chỉ có mây, tuyết, một thứ trắng trên cây
như những cô dâu nhảy lên thật cao—
Rồi tôi thấy sợ cho cô; tôi thấy cô
mắc vào một tấm lưới được cố tình quăng qua trái đất—

Thực tế, chúng tôi ngồi bên đường, nhìn mặt trời lặn;
thỉnh thoảng, sự im lặng bị đâm thủng bởi một tiếng chim kêu.
Đó là khoảnh khắc hai chúng tôi đang cố gắng lý giải, sự thật
rằng chúng tôi thoải mái với cái chết, với sự cô độc.
Bạn tôi vẽ một vòng tròn trên đất; bên trong, con sâu bướm không nhúc nhích.
Cô luôn cố tạo ra một cái gì toàn vẹn, một cái gì đó đẹp, một hình ảnh
có khả năng có một đời sống ngoài cô.
Chúng tôi yên lặng vô cùng. Ngồi đây thật yên bình, không nói, sự sắp đặt
cố định, con đường bỗng đột ngột tối, không khí
trở nên mát mẻ, chỗ này chỗ kia những tảng đá sáng và lấp lánh—
đó là sự tĩnh lặng mà cả hai chúng tôi đều yêu.
Tình yêu hình thức là một tình yêu những sự kết thúc.

Louise Glück, “Celestial Music,” Ararat (Ecco Press, 1990). This poem was included in The Best American Poetry 1991 and The Best of the Best American Poetry: 1988-1997.

Copyright © 1990 by Louise Glück | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on October 6, 2022 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: