Friedrich Hölderlin (1770–1843) là nhà thơ người Đức.
Hỡi hy vọng! thân yêu! tất bật với lòng tốt bụng!
Kẻ không coi thường ngôi nhà của những kẻ chịu tang,
Và cao quý! sẵn lòng phụng sự, gây dựng
Cầu nối phàm nhân với các sức mạnh thiên đàng,
Mi ở đâu? Chưa nhiều ta sống; song đã thở lạnh
Những buổi tối của ta. Và như bóng đã lặng yên
Ta ở đây; và chưa gì không khúc hát
Run rẩy trái tim ta đã ngủ ở trong lòng.
Trong thung lũng xanh nơi ngọn suối mát lành trong trẻo
Rì rầm chảy từ núi mỗi ngày, và nở cho ta
Vào một ngày thu bông nghệ tây đáng mến
Ở đó, trong tĩnh lặng, hỡi hy vọng thân yêu,
Ta sẽ tìm kiếm mi, hoặc khi giữa buổi đêm sâu
Sự sống vô hình trong lùm cây rung động, cất tiếng
Và trên đầu ta những đóa hoa luôn luôn
Tươi vui, những ngôi sao đang nở rộ, tỏa sáng,
Thì khi đó, hỡi con gái của Aether! hãy bước
Từ những khu vườn của cha mi, và nếu không mang
Hình hài một linh hồn trái đất, hỡi ôi,
Thì hãy cứ hù trái tim ta bằng cách khác.
Friedrich Hölderlin, “An die Hoffnung” (1802).
Nguyễn Huy Hoàng dịch.