Ocean Vuong (1988–) là tác giả của tập thơ Night Sky with Exit Wounds. Anh được trao giải Whiting cho thơ năm 2016, giải Felix Dennis cho tập thơ đầu xuất sắc nhất năm 2017, và giải T. S. Eliot năm 2018. Anh dạy tại Đại học Massachusetts, Amherst.
Trong cơ thể, nơi mọi thứ đều có giá,
tôi là kẻ ăn mày. Quỳ trên đầu gối,
tôi nhìn, qua lỗ khóa, không phải
người đàn ông đang tắm, mà cơn mưa
rơi qua ông: những sợi đàn ghi ta đứt
trên đôi vai vồng.
Ông đang hát, đó là lý do
tôi còn nhớ chuyện ấy. Giọng ông—
nó lấp đầy tôi đến tận cùng
như một bộ xương. Ngay cả tên tôi
cũng quỳ xuống trong tôi, cầu
được tha thứ.
Ông đang hát. Tôi chỉ nhớ có thế.
Vì trong cơ thể, nơi mọi thứ đều có giá,
tôi còn sống. Tôi chẳng biết
còn có một lý do hay hơn.
Rằng một sáng, cha tôi sẽ dừng lại
—con ngựa tối chựng lại trong trút nước—
& lắng nghe hơi thở tôi nín chặt
sau cánh cửa. Tôi chẳng biết cái giá
của bước vào một bài ca—là đánh mất
đường về.
Bởi vậy tôi bước vào. Bởi vậy tôi đánh mất.
Tôi đánh mất tất cả với đôi mắt
mở trừng trừng.
Ocean Vuong, “Threshold,” Night Sky with Exit Wounds (Copper Canyon Press, 2016).
Copyright © 2016 by Ocean Vuong | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Cái tựa đề hay. Hay vì tôi không có chữ nào để thay thế, dù tôi thấy chỉ một chữ “ngưỡng” thì nghe hơi ngắn quá.
Tôi thấy cái “ngưỡng” ở bài này khá thú vị. Nhìn tên bài thì chưa rõ ngưỡng gì, sau đó thì biết nó là ngưỡng cửa nơi người con nhìn trộm cha mình tắm, rồi ngưỡng vào một trải nghiệm. Và cũng là ngưỡng (bài đầu tiên) bước vào tập thơ này.