Jack Gilbert (1925–2012) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải văn chương Lannan cho thơ năm 1994, giải Stanley Kunitz năm 1993, giải thơ của Hiệp hội Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 2005, và hai lần lọt vào vòng chung khảo giải Pulitzer cho thơ vào các năm 1983 và 2013.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Michiko sẽ trở lại
sau khi em qua đời. Nhưng nếu có, tôi biết
đó sẽ là một cô gái mặc váy dài màu trắng.
Kỳ lạ là em đã quay lại dưới hình dạng
con chó đốm của người khác. Tôi gặp
người đàn ông dắt em đi dạo trên sợi dây
gần như mỗi tuần. Ông nói chào buổi sáng
và tôi cúi xuống để xoa dịu em. Có lần
ông nói rằng em chưa bao giờ như thế với
người khác. Thỉnh thoảng em bị buộc
trên bãi cỏ nhà họ khi tôi đi qua. Nếu không ai
ở đó, tôi ngồi xuống bãi cỏ. Khi cuối cùng
em cũng im lặng, em tựa đầu vào lòng tôi
và chúng tôi nhìn mắt nhau trong lúc tôi thì thầm
vào đôi tai em mềm. Em chẳng quan tâm đến
điều bí ẩn này. Em thích nhất là khi
tôi xoa đầu em và kể em nghe về những điều
nhỏ nhặt về ngày thường của tôi và bạn bè chúng tôi.
Điều đó làm em hạnh phúc như trước giờ vẫn thế.
Jack Gilbert, “Alone,” The Great Fires: Poems, 1982-1992 (Alfred A. Knopf, 1994).
Copyright © 1994 by Jack Gilbert | Nguyễn Huy Hoàng dịch.