Margaret Atwood (1939–) là nhà văn và nhà thơ người Canada. Bà được trao giải Man Booker năm 2000 cho cuốn The Blind Assassin (Toronto: McClelland and Stewart, 2000).
Trong căn nhà cháy tôi đang ăn sáng.
Bạn hiểu: không có căn nhà nào, không có bữa sáng nào,
vậy mà tôi ở đây.
Cái thìa chảy cọ vào
cái bát cũng đã chảy.
Chẳng có ai quanh đây.
Họ đi đâu rồi, anh và chị,
mẹ và cha? Ở ngoài bãi biển,
có lẽ. Quần áo họ vẫn treo trên mắc,
bát đĩa họ chất cạnh bồn rửa,
ở cạnh lò sưởi,
với cái vỉ và ấm nước dính đầy bồ hóng,
từng chi tiết rõ ràng,
cốc thiếc và gương gợn sóng.
Ngày tươi sáng và không bài ca,
hồ xanh, rừng cảnh giác.
Ở đằng đông một đám mây
tích tụ âm thầm như bánh mì đen.
Tôi có thể thấy những gợn xoáy trên tấm vải dầu,
tôi có thể thấy những vết xước trên tấm kính,
bùng lên nơi mặt trời chiếu đến.
Tôi không thể thấy tay và chân mình
hay biết đây là cái bẫy hay là phước lành,
thấy mình trở lại đây, nơi mọi thứ
trong căn nhà này từ lâu đã qua,
ấm nước và gương, thìa và bát,
bao gồm cả cơ thể của chính tôi,
bao gồm cả cơ thể tôi có khi đó,
bao gồm cả cơ thể tôi có lúc này,
khi tôi ngồi trên bàn sáng nay, một mình và hạnh phúc,
đôi chân trẻ con trần trên sàn nhà cháy sém
(tôi gần như thấy được)
trong bộ quần áo cháy, quần đùi mỏng màu lá cây
và áo phông vàng nhem nhuốc
giữ xác thịt tôi cháy dở, không hiện hữu,
phát xạ. Nóng sáng.
Margaret Atwood, “Morning in the Burned House,” Morning in the Burned House (Houghton Mifflin, 1995).
Copyright © 1994 by Margaret Atwood | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Tôi có cảm giác như bà đang nói về sự cháy của phóng xạ bom nguyên tử.