Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Người cha nhỏ” – Li-Young Lee

li-young lee.jpg

Li-Young Lee (1957–) là nhà thơ người Mỹ gốc Trung Quốc. Là chắt ngoại của Viên Thế Khải và con trai một bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông, ông sinh ra ở Jakarta, nơi cha mẹ ông sống lưu vong trước khi định cư ở Hoa Kỳ. Ông được trao giải Whiting cho thơ năm 1988, giải thơ Lamont năm 1990, giải văn chương Lannan năm 1995, và giải William Carlos Williams năm 2002.

Người cha nhỏ

Tôi chôn cha tôi
trên trời.
Kể từ đó, lũ chim
lau rửa và chải tóc ông mỗi sáng
và kéo chăn đến cằm cho ông
mỗi tối.

Tôi chôn cha tôi dưới đất.
Kể từ đó, những nấc thang của tôi
chỉ dẫn xuống,
và cả trái đất đã trở thành một căn nhà
có phòng là các giờ, có cửa
mở ra vào ban tối, đón
hết vị khách này đến vị khách khác.
Thỉnh thoảng tôi nhìn qua họ
đến những cái bàn bày ra cho một bữa tiệc cưới.

Tôi chôn cha tôi trong tim.
Giờ thì ông lớn lên trong tôi, đứa con trai kỳ lạ của tôi,
gốc rễ nhỏ của tôi, người sẽ không uống sữa,
bàn chân nhợt nhạt nhỏ chìm trong đêm chưa ai nghe đến,
cuộn dây đồng hồ nhỏ vừa mới ướt
trong lửa, trái nho nhỏ, cha của rượu
tương lai, một người con quả của chính con mình,
người cha nhỏ tôi chuộc bằng đời tôi.

Li-Young Lee, “Little Father,” Book of My Nights (BOA Editions, 2001).

Copyright © 2001 by Li-Young Lee | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

3 comments on ““Người cha nhỏ” – Li-Young Lee

  1. genderchats
    February 6, 2017

    Bản dịch rất hay. Nếu có thể, Hoàng đăng cả bản gốc được không. Mình rất thích đọc cả bản gốc và bản dịch. Mình nghĩ nhiều người cũng giống mình.

    • Nguyễn Huy Hoàng
      February 6, 2017

      Em cảm ơn chị Hà. Bài nào có bản gốc trên mạng em thường dẫn link ở cuối. Đây là toàn bài, ông viết bằng tiếng Anh.

      Little Father

      by Li-Young Lee, 1957

      I buried my father
      in the sky.
      Since then, the birds
      clean and comb him every morning
      and pull the blanket up to his chin
      every night.

      I buried my father underground.
      Since then, my ladders
      only climb down,
      and all the earth has become a house
      whose rooms are the hours, whose doors
      stand open at evening, receiving
      guest after guest.
      Sometimes I see past them
      to the tables spread for a wedding feast.

      I buried my father in my heart.
      Now he grows in me, my strange son,
      my little root who won’t drink milk,
      little pale foot sunk in unheard-of night,
      little clock spring newly wet
      in the fire, little grape, parent to the future
      wine, a son the fruit of his own son,
      little father I ransom with my life.

  2. genderchats
    February 7, 2017

    Cả hai bài thơ đều rất xúc động. Người cha qua đời, nhưng không mất đi, mà trở thành một phần của cả thể giới nội tại và ngoại quan của người con. Chị cũng luôn cảm thấy vậy về cha chị. Cảm ơn Hoàng nhiều.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on February 6, 2017 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: