Peter Balakian (1951–) là nhà thơ người Mỹ gốc Armenia và giáo sư hàm Donald M. và Constance H. Rebar về các ngành nhân văn và giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Colgate. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 2016 cho tập Ozone Journal (University of Chicago Press, 2015).
Làm thế nào tiếng chuông đến được những vách đá
khi những tấm lụa trên giá bóp cổ bầu không khí—
trước khi chúng biến thành những đám mây hoa?
Đấy là cách ngày đã đến cùng với những hạt lựu
và tiếng hét trên phố; vị linh mục đêm qua dẫn chúng tôi
đi qua khu người Armenia đã mất tích trưa nay.
Bầu trời trên sân Nhà thờ Bốn mươi Thánh tử đạo
xanh màu xanh giá, vang tiếng AK-47
và những tiếng chuông mà bà tôi đã nghe vào một ngày khác.
Chúng tôi bỏ lại túi của mình ở phòng ngủ và bồn
chồn trong quán cà phê boom-box nơi các công nhân đồ rằn ri
chúi đầu xuống cà phê và những quả hồ trăn ngọt.
Chúng tôi cuộn mấy cái pita mỏng như tờ da dê
vào túi áo, nhón lấy những quả ô liu đã nứt.
Bạn chạy vào một tòa nhà trống; tôi ở lại
cho đến khi những con xe jeep và lính đã đi và mấy
người bạn Armenia của tôi đi ra với những lọ nước.
Một chiếc xe tăng đã rỉ sét—mấy cái camera vẫn đương treo
trên hàng rào. Mấy dãy hàng rào cuộn dọc đường chân trời.
Peter Balakian, “Leaving Aleppo,” Ozone Journal (University of Chicago Press, 2015).
Copyright © 2015 by Peter Balakian | Nguyễn Huy Hoàng dịch.