Photo by Festival of Faiths/Flickr
Wendell E. Berry (1934–) là nhà thơ, nhà văn, và nhà hoạt động môi trường người Mỹ. Ông được trao giải Poets’ Prize năm 2000, Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2010, giải Helmerich năm 2012, giải thành tựu Richard C. Holbrooke của giải Hòa bình Văn chương Dayton năm 2013, và giải thành tựu trọn đời Ivan Sandrof của Hiệp hội Phê bình Sách Quốc gia năm 2015.
Trong sự gần gũi của những cái cây,
hạt phấn bước vào vô hình
căn phòng mái vòm của gió, sống sót
qua bóng ma của cánh rừng già
đã ở đây khi chúng ta đến. Mặt đất
mời gọi, và nó sẽ không biến mất.
Tôi đã trở thành người quen và đồng minh
của bóng ma ấy, mang trong một cái xô
hai mươi cái cây nhỏ hơn cả cỏ dại,
và trồng chúng dọc con đường
ra đi của vị chủ nhà xưa.
Tôi trả về đất thứ nhạc nguyên thủy của nó,
Nó sẽ trồi lên khỏi chân trời
của thảm cỏ, và qua ngọn
cỏ dại, và nó sẽ trồi lên trên
chân trời của đầu người. Khi tôi già đi
trên thế giới này nó sẽ lớn lên và lan rộng,
và với nơi này nó sẽ là chân trời
và lời nguyện, giọng của những ngọn gió.
Tôi đã biến mình thành một giấc mơ để mơ
về sự lớn lên của nó, làm dịu đi những đêm của tôi.
Cho tôi được áo ước và cầu chúc cho cuộc đời
mà những cái cây này có thể sẽ sống khi tôi
không còn thức dậy vào mỗi sớm
để được vui lòng trước màu xanh của chúng
tỏa sáng, bóng của chúng trên mặt đất,
và âm thanh của ngọn gió bên trong chúng.
Wendell Berry, “Planting Trees,” A Country of Marriage (Counterpoint, 2013).
Copyright © 1971 by Wendell Berry | Nguyễn Huy Hoàng dịch.