Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Tự do” – James Tate

Girl with a Pearl Earring.jpg

Photo by AFP/Getty Images

James Tate (1943–2015) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải William Carlos Williams năm 1991, giải Pulitzer cho thơ năm 1992, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1994, và giải Wallace Stevens năm 1995. Ông dạy ở Đại học Massachusetts Amherst từ năm 1971 cho đến khi qua đời.

Tự do

Tôi luôn nghĩ về nàng ngay cả khi tôi không nghĩ. Ngày trôi qua khi gần như tôi không làm gì khác. Một đêm nàng rời bỏ tôi trong sự ngạc nhiên tuyệt đối. Tôi không biết nàng đi đâu. Tôi không biết nàng có bao giờ trở về không. Tôi lục tủ quần áo và gian để đồ của nàng để tìm đầu mối. Chẳng có gì ở đó, chẳng có gì. Chẳng có sữa hay kem dưỡng da trong nhà tắm. Nàng thực sự đã dọn dẹp rồi. Tôi nghĩ về những năm chúng tôi ở bên nhau. Đó dường như là những năm hạnh phúc đối với tôi. Mùa hè trên bãi biển, mùa đông trên núi trượt tuyết. Nàng còn có thể muốn gì hơn nữa? Chúng tôi có bạn, những buổi tiệc tối. Tôi bước quanh suy nghĩ, có khi suốt thời gian ấy nàng không hề yêu tôi. Tôi thấy thật cô đơn khi không có nàng. Tôi ghét ăn tối một mình, tôi ghét lên giường mà không có nàng. Tôi nghĩ ít nhất có thể nàng sẽ gọi, nên tôi chưa bao giờ rời điện thoại quá xa. Bao tuần trôi qua, bao tháng. Lạ làm sao cách thời gian trôi qua khi bạn chẳng có gì để nhớ nó trôi qua. Bạn bè tôi chưa bao giờ nhắc đến nàng. Sao họ không thể nói gì? tôi nghĩ. Tôi nhớ từng cử chỉ nhỏ của bàn tay nàng, từng nụ cười, từng cái nhăn mặt. Ngày sinh, ngày kỷ niệm—chưa bao giờ tôi quên. Nhưng một điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Tôi bắt đầu nghi ngờ từng ký ức. Ngay cả khuôn mặt nàng cũng bắt đầu mờ đi. Chuyến đi đến Majorca, có phải là tôi đọc trong sách? Những buổi tiệc tối vui vẻ, có phải là giấc mơ? Tôi không còn tin vào điều gì nữa. Tôi tìm dấu vết của nàng trong căn nhà. Chẳng có gì. Tôi bắt đầu hỏi bạn bè xem họ có còn nhớ gì về nàng không. Họ nhìn tôi như thể tôi bị điên. Tôi ngồi ở nhà và bắt đầu vui lên. Nếu những chuyện này chẳng có gì xảy ra thì sao? tôi nghĩ. Nếu chẳng có gì để buồn thì sao?

James Tate, “Free,” The New York Times, November 7, 2010.

Copyright © 2010 by James Tate | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on July 8, 2017 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: