Illustration by Bianca Bagnarelli for The New Yorker
Robert Coover (1932–) là nhà văn người Mỹ và giáo sư hưu trí môn sáng tác văn chương tại Đại học Brown. Ông được trao giải Rea cho truyện ngắn năm 1987. “The Boss” là một truyện trong chuỗi truyện chớp/truyện cực ngắn (flash-fiction) mà tạp chí The New Yorker giới thiệu hè này.
Tay súng châm thuốc, chán nản nhìn hoàng hôn buông xuống con hẻm vắng. Gã một mình ở một nơi cô độc, được gọi đến đây để nhận chỉ thị từ một bậc thầy tội phạm gọi là Sếp, nhưng Sếp không ở đây. Chẳng có ai ở đây. Thật đáng sợ. Gã cảm thấy như mình là một con mồi. Sếp nổi tiếng vì sự tàn nhẫn. Khi hắn ra lệnh giết người, sẽ có người chết. Tay súng muốn có người ở đây làm nhân chứng cho những gì xảy ra tiếp theo, nhưng con hẻm chẳng có một bóng người.
Gã liếc đồng hồ, quà của Sếp. Mặt đồng tiền vàng, không số. Một lời đùa, có lẽ: thời gian là tiền bạc. Hoặc, có lẽ, tiền bạc là thời gian; tùy xem bạn là kiểu người nào. Sếp là người giỏi đùa. Kim đồng hồ mỏng như tóc, như lưỡi dao cạo râu, khó thấy, nhất là trong ánh sáng yếu ớt này. Ở đó mà không ở đó, giống như thời gian. Cái đó có lẽ không phải là cái được đo—có lẽ đó là cái mặt đồng hồ không số muốn nói. Làm sao đo được đống cứt đang chôn vùi bạn? Gã không biết cái gì làm đồng hồ chạy. Pin bên trong, có lẽ. Khi nào pin chết? Đừng nghĩ đến chuyện đó.
Trong nhiệm vụ này hay nhiệm vụ khác, gã đã xử lý vài tay gà mờ trong những con hẻm như thế này, nhưng không nhiều. Tuyệt chiêu của gã là hạ bọn chúng đo ván ở nhà ga hay sảnh khách sạn hay trên phố giữa thanh thiên bạch nhật. Như thế có nguy cơ bị tóm cao hơn, nhưng phấn khích cũng luôn tăng theo. Đó là lý do gã bắt đầu làm công việc bẩn thỉu của Sếp. Cảm giác phấn khích nhắc gã nhớ rằng mình còn sống, khi không còn nhiều chuyện có thể.
Trên đầu, một ngọn đèn đường bật, ánh sáng vàng của nó chỉ là một vết ố dưới bầu trời dần tối. Rồi một người phụ nữ đi qua. Đến lúc rồi, tay súng nghĩ. Sếp gửi cô ta đến? Cô ta là nhân chứng? Nạn nhân của gã? Người hành quyết gã? Tay gã đút sau áo khoác, tì lên báng khẩu súng lục đút trong bao dưới nách. Có thể chỉ là một cô gái điếm ngây thơ, đang tìm khách, lang thang vào một nơi mà cô không thuộc về. Điều đó không ngăn Sếp nhắm đến cô. Hay dùng đến cô.
Em tìm ai à, em gái? gã hỏi, lẩn khuất trong bóng tối, điếu thuốc bập bùng trong lúc gã nói.
Em không biết, cô nói. Cô nhìn gã tò mò, rồi nhanh chóng quay đi. Một tín hiệu? Có lẽ gã nên ném mình vào sau thùng rác, nhưng cái xem xét dịu dàng của cô làm gã đứng chôn chân.
Cô chậm rãi bước đi vào trong những bóng tối phía cuối con hẻm, rồi quay lại và bước trở lại dưới ánh đèn. Trông cô có vẻ sợ hãi, lạc lối. Yếu đuối đến nao lòng. Phía trên cô, ngọn đèn đường lắc lư nhịp nhàng, làm những cái bóng giãn ra rồi co lại, như một trái tim đập chậm. Cô dừng lại dưới cột đèn và nhìn quanh, rõ ràng đang nghĩ gì đó. Cô không đẹp, nhưng ngọt ngào theo cách của riêng cô. Trái tim cứng rắn của gã mềm đi. Gã bỏ tay ra khỏi khẩu súng lục.
Khi cô quay lại để bước xuống cuối con hẻm một lần nữa, tay súng búng điếu thuốc đi và bước theo cô, di chuyển như cô di chuyển. Trái, phải, trái… gần như một điệu nhảy. Cô hỏi gã đang làm trò với cô phải không. Gã nói gã không biết làm trò thế nào. Thật ra, gã cảm thấy bị cuốn vào một điều cơ bản. Tê cứng. Một cảm giác gã chưa từng có. Trừu tượng, nhưng gợi cảm lạ kỳ.
Chẳng ích gì đâu, cô nói, đọc gã.
Vâng, tôi biết, thưa cô. Nhưng tôi thích thế.
Họ đến cuối con hẻm tối, vẫn di chuyển cùng nhau, và quay lại về phía ngọn đèn đường đung đưa. Con hẻm gần như mờ đi, ánh sáng của ngọn đèn thêm rạng. Lũ dơi đang tíu tít ở một nơi nào đó. Thời gian dường như cũng dừng lại, dù gã biết nó vẫn đang nghiến không ngừng về một cái gì đó lộn xộn. Sếp có những kế hoạch chưa diễn ra. Đừng bận tâm. Bao giờ diễn ra hẵng tính.
Khi điệu nhảy của họ kết thúc, bóng tối đã hoàn toàn buông, làm sắc nét sự tương phản giữa ánh đèn họ bước vào với phần còn lại của thế giới, lạc mất trong bóng tối ngoài kia. Thật tuyệt, gã nói. Cô ngước lên nhìn gã, mặt cô nhợt nhạt nhưng rạng rỡ dưới ánh đèn. Cô gật đầu. Điệu cười buồn của cô như nói, Vâng, nhưng như thế chưa đủ, phải không? Cô nhìn xuống chân mình, và khi cô làm vậy, gương mặt cô phủ bóng. Cô sắp phản bội gã sao? gã tự hỏi. Gã quan tâm sao?
Cô bắt đầu đột ngột, liếc xuống cuối con hẻm. Gã nhìn theo cô. Uh-oh. Có gì đó đang chuyển động. Tay gã, quá chậm, đang ở trong áo khoác. Cẩn thận! cô hét, và lao mình ra trước gã. Một tiếng nổ vang lên. Cô sụp vào vòng tay gã. Ôm lấy cô, gã bắn bất lực vào bóng tối. Đạn của gã văng qua con hẻm như một tiếng cười trớ trêu. Cố lên, em yêu! gã cầu xin, nhưng đã quá muộn.
Đây chắc là… vì sao… cô thều thào, và chết trong vòng tay anh.
Trái tim gã cứng lại lần nữa. Cơn giận xộc lên khóe mắt. Gã chẳng hiểu cái mẹ gì.
Copyright © 2017 by Robert Coover | Bản dịch © 2017 Nguyễn Huy Hoàng.