James Tate (1943–2015) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải William Carlos Williams năm 1991, giải Pulitzer cho thơ năm 1992, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1994, và giải Wallace Stevens năm 1995. Ông dạy ở Đại học Massachusetts Amherst từ năm 1971 cho đến khi qua đời.
Lincoln 60 tuổi khi bác sĩ bảo ông chỉ còn 40 năm nữa để sống. Ông không nói chuyện này với vợ, người mà ông tâm sự mọi thứ, hay người bạn nào, vì phát hiện mới này làm ông cảm thấy cô đơn theo cách ông chưa trải qua bao giờ. Ông với Rachel đã không thể tách rời nhau từ rất lâu rồi và ông nghĩ nếu biết cái tiền chẩn đoán này thì bà cũng sẽ bắt đầu cảm thấy cô đơn. Nhưng Rachel có thể thấy sự thay đổi trong ông và chỉ vài ngày bà hiểu ra điều đó có ý nghĩa gì. “Ông sắp đi rồi,” bà nói, “đúng không?” “Ừ, tôi sắp đi rồi,” Lincoln nói, “tôi chỉ còn 40 năm nữa thôi.” “Tôi cảm thấy ông đang rời xa tôi rồi,” bà nói. “Rời xa chính là cái giết chết bà,” Lincoln thì thầm.
James Tate, “The Diagnosis,” The Best American Poetry 2001 (Scribner, 2001).
Copyright © 2000 by James Tate | Nguyễn Huy Hoàng dịch.