Philip Levine in 1999 | Photograph by Chris Felver/Getty
Philip Levine (1928–2015) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao hai giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ vào các năm 1980 và 1991, giải thơ Ruth Lilly năm 1987, giải Pulitzer cho thơ năm 1995, và giải Wallace Stevens năm 2013. Ông dạy ở California State University, Fresno, từ năm 1958 đến khi nghỉ hưu năm 1992, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2011–2012.
Tôi nghe thấy một giọng nói đằng sau tôi trên phố
gọi tên tôi. Chuyện không phải từ nhiều năm về trước,
chuyện mới hôm qua ở Brooklyn, cuối xuân
của năm mới, các loài hoa—hoa hồng, hoa tulip,
hoa nhài cam, hoa păng xê—khoe sắc màu
dọc con đường đi dạo. Tôi đang trên đường
chẳng đến nơi đâu, chỉ thong thả bước, đầu óc tôi
hoàn toàn trống vào một sáng thứ Bảy
năm thứ bảy mươi ba trên đời. Không hoàn toàn trống,
vì có những bông hoa ở trong đó, và những đám
trẻ con mặc sơ mi và áo len sáng màu, trẻ nhỏ
có cha mẹ theo sau, và bên kia dòng sông
là thành phố xuyên qua làn sương mờ
gọi đến khu The Heights, làm Brooklyn bé nhỏ
như nó luôn luôn làm. Rồi tên tôi, “Philip,”
một giọng nói lớn, trầm và vang, không quen thuộc
mà nếu có nghe thì mới nghe thấy trên radio hoặc TV,
quá rền vang cho cuộc sống thường ngày. Vậy là, tất nhiên,
tôi quay lại để thấy thêm nhiều đứa trẻ trên giày trượt,
những đứa trẻ trên ván trượt, những đứa trẻ đi bộ, không ai
thật đặc biệt để ý đến tôi. Chờ đợi, giờ tỉnh táo
không như lúc trước, chắc chắn buổi sáng nay mang ý nghĩa
nhiều hơn những gì tôi sẽ đến tìm. Những đám đông
đi qua, mặt trời thêm gay gắt, ngày trôi
vào chiều và cuối cùng tôi bỏ cuộc và quay lại
để về nhà nửa tin rằng tôi đã bở lỡ điều gì.
Giả sử tôi gọi bạn đêm nay và kể cho bạn
cuộc phiêu lưu nho nhỏ chẳng đến đâu của tôi.
Bạn sẽ nghĩ gì? Không phải bạn sẽ nói gì,
bạn sẽ nói đấy là ảo giác hoặc bạn sẽ nói
trong tôi có một nhu cầu sâu sắc được nghe thấy
giọng nói đặc biệt ấy, hoặc đôi khi những giọng nói
trong không khí—tất cả những giọng nói riêng biệt ở một nơi
công cộng như thế—có thể hợp nhất trong một khoảnh khắc
để tạo ra “Philip” hay “John” hay “Robert”
hay bất cứ điều gì mà chúng ta mong đợi. Tôi không biết
bạn sẽ nghĩ gì, tôi chưa bao giờ biết, ngay cả
khi bạn và tôi đã ở bên nhau, và tôi
sẽ tỉnh dậy trong bình minh giả tạo để nghe bạn
trong giọng nói bí mật mà không phải của bạn thốt ra
vào bóng tối một cái tên không phải là của tôi.
Philip Levine, “Two Voices,” News of the World (Knopf, 2009). This poem was first published in The New Yorker (December 11, 2000 Issue).
Copyright © 2000 by Philip Levine | Nguyễn Huy Hoàng dịch.