Photo by Grace Fung/Student Life
Carl Phillips (1959–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Kingsley and Kate Tufts năm 2002 và hiện là giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Washington, St. Louis.
Tuyết đầu—tôi thả nó vào đó—
tôi biết, thả ra, nó sẽ không quay lại.
Điều này khác với việc để cái gì
mà chúng ta vốn coi là mất mát đi. Chẳng phải là
như thế. Còn nữa, nó cũng không giống như là muốn biết
mất một thứ ta yêu thì cảm giác thế nào. Ồ phải:
Tôi yêu nó.
Thả ra, trông nó trong chốc lát như thể
là một phần của tôi mà, gần như,
tôi rất muốn
hiểu rõ hơn, chẳng phải đó
là tình yêu? Trông nó như một phần của tôi,
rồi trông nó hoàn toàn giống như cái mà nó là:
một con chó màu trắng,
đột nhiên bớt trắng đi, trên tuyết,
và sẽ không quay lại. Tôi biết thế; và, biết thế,
tôi thả nó đi. Cứ như thể tôi thả nó đi
bởi vì tôi biết.
Carl Phillips, “White Dog,” The Rest of Love (Farrar, Straus and Giroux, 2004). This poem was first published in The New Yorker (January 27, 2003 Issue).
Copyright © 2003 by Carl Phillips | Nguyễn Huy Hoàng dịch.