Louise Glück (1943–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1993, giải văn chương Lannan cho thơ năm 1999, giải Bollingen năm 2001, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 2014, và giải Nobel văn chương năm 2020. Bà được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2003–2004, và được trao Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2015.
Phần của cuộc đời
dành cho sự chiêm niệm
thì bất đồng với phần
giao phó cho hành động.
*
Mùa thu đang đến.
Nhưng tôi nhớ
nó luôn luôn đang đến
khi lớp học đã kết thúc.
*
Cuộc đời, em tôi nói,
như một ngọn đuốc đang trao
từ cơ thể sang tâm trí.
Buồn là, nó nói tiếp, tâm trí không
ở đó để mà nhận.
Mặt trời đang lặn.
Ah, ngọn đuốc, con bé nói.
Nó đã tắt, tôi tin.
Niềm hy vọng cuối của chúng tôi là nó đang leo lét,
fort/da, fort/da, như Ernst bé nhỏ
ném đồ chơi của nó sang bên cạnh cái nôi
rồi sau đó kéo lại. Chán thật đấy,
nó nói, chẳng có đứa trẻ nào ở đây.
Chúng ta có thể học từ chúng, giống như Freud.
*
Thỉnh thoảng chúng tôi ngồi
trên băng ghế ngoài phòng ăn.
Cái mùi của lá cháy.
Người già và lửa, nó nói.
Chẳng phải điều tốt đẹp. Họ đốt nhà họ.
*
Tâm trí tôi nặng làm sao,
chất đầy quá khứ.
Ở đó có đủ chỗ
cho thế giới xâm nhập vào?
Nó phải đi đâu đó,
nó không thể chỉ ngồi trên bề mặt—
*
Những vì sao lấp lánh trên mặt nước.
Lá chồng lên nhau, chờ được thắp.
*
Cái nhìn, em tôi nói.
Giờ nó ở đây.
Nhưng khó mà nhìn được trong bóng tối.
Chị phải tìm chỗ đứng chân
trước khi đặt trọng lượng mình lên đó.
Louise Glück, “Autumn,” Winter Recipes from the Collective (Farrar, Straus and Giroux, 2021). This poem was first published in The New Yorker (December 11, 2017 Issue).
Copyright © 2017 by Louise Glück | Nguyễn Huy Hoàng dịch.