Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Sự vô tận” – Charles Simic

charles simic.jpg

Photograph by Alberto Paredes/Alamy

Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông nguyên là biên tập viên thơ của tờ Paris Review và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.

Sự vô tận

Sự vô tận ngáp và ngáp mãi.
Nó có buồn ngủ không?
Nó có nhớ Pythagoras?
Cánh buồm trên ba con thuyền của Columbus?
Tiếng sóng có nhắc nó nhớ về chính nó?
Nó có bao giờ ngồi bên ly rượu vang
        và triết lý vặt?
Nó có liếc vào gương trong đêm?
Nó có chiếc va ly đầy những đồ lưu niệm
        giấu mất đi đâu đó?
Nó có thích nằm võng với cơn gió
        thì thầm những lời ngọt vào tai?
Nó có bước vào các nhà thờ vắng và châm chỉ một
        ngọn nến trên ban thờ?
Nó có nhìn chúng ta như một cặp đom đóm
        chơi trốn tìm trong nghĩa địa?
Nó có thấy chúng ta ngon lành để ăn?

Charles Simic, “The Infinite,” Scribbled in the Dark (HarperCollins, 2017). This poem was first published in The New Yorker (February 6, 2017 Issue).

Copyright © 2017 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on December 24, 2017 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: