Stephen Dunn (1939–) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 2001.
Bạn tôi người bi quan nghĩ rằng tôi lạc quan
vì có vẻ tôi tin vào điều tốt đẹp tiếp đến.
Nhưng tôi thấy những cái bóng rầu rĩ ở hầu hết mọi nơi.
Khi mặt trời mọc tôi nghĩ đến đụng độ và các khẩu AK-47.
Đấy là lỗi của mẹ tôi, người khen ngợi và yêu tôi,
đưa tôi đến một thế giới khủng khiếp như thể
nó sẽ kể cho tôi một câu chuyện tôi hiểu. Thật ra
lạc quan là kẻ thù của hạnh phúc.
Tôi đã học cách sống vì điều tốt đẹp tiếp đến
bởi vì những người bạn lâu năm vẫn viết thư giã từ,
bởi vì nỗi hối tiếc đi theo sau mỗi sự rụt rè.
Tôi mừng vì tôi biết mọi mối tình lãng mạn đều mang
mùi thất bại. Tôi sẽ dành một ngày của cay đắng và mưa
để xoa dịu các vị thần, để làm cho xong chuyện.
Mẹ tôi bảo tôi có thể trở thành một nghệ sĩ piano vĩ đại
bởi vì tôi có những ngón tay dài. Ngón tay tôi thì nhỏ.
Đấy là lỗi của mẹ tôi, mỗi sự ngọt ngào không xứng đáng.
Stephen Dunn, “Optimism,” Different Hours: Poems (W. W. Norton, 2000).
Copyright © 2000 by Stephen Dunn | Nguyễn Huy Hoàng dịch.