John Berryman (1914–1972) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1965, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1969, và giải thơ Bollingen cũng trong năm 1969.
Nó thật ướt & trắng & chóng và tôi ở đâu
chúng tôi không biết. Trời thì tối và rồi
nó không còn tối.
Tôi ước gì con chó sủa sẽ đến. Có vẻ như để ăn chẳng
có gì. Tôi mệt mỏi một cách lạ thường.
Tôi cô đơn cũng.
Giá như mà người lạ với rất ít cái chân mà đến,
tôi sẽ thốt khỏi miệng những lời cầu nguyện, như mọi lần.
Những nốt của anh ta mà tôi yêu đâu rồi?
Có thể có những nỗi kinh hoàng; thật khó mà biết.
Con chó sủa đợp tôi nhưng mà sao tôi thấy
nó cũng đứng về phía tôi.
Tôi cô đơn quá. Tôi chẳng thấy tận cùng. Nếu ta chạy
được hết, ngay cả thế thì cũng tốt hơn. Tôi đói.
Mặt trời thì chẳng nóng.
Chẳng tốt đẹp gì vị trí tôi đang ở.
Nếu phải làm mọi chuyện lại từ đầu
thì tôi sẽ không làm.
John Berryman, “Snow Line,” 77 Dream Songs (Farrar, Straus and Giroux, 1964).
Copyright © 1964 by John Berryman | Nguyễn Huy Hoàng dịch.