Photo by Stephen Mallon
J. Estanislao Lopez sống ở Houston và đang theo học chương trình MFA tại Warren Wilson College. Anh đã có thơ đăng trên Boston Review, The New Yorker, Ploughshares, và các tạp chí khác.
Có những ngày mà tôi nghĩ rằng cái đẹp đã cạn
nhưng rồi tôi đọc thấy những toa tàu điện ngầm New York,
thả xuống đại dương, đã trở thành những rạn san hô tổng hợp.
San hô bám vào tay vịn, những chiếc lông ánh sáng Tây Dương mờ.
Cá lấp lánh, vọt đi từ một ô cửa sổ vào trong đám cỏ biển
uốn lượn xung quanh chúng như những ngọn lửa màu xanh lục—
đây là ân điển nhờ con người mà có. Nên có lẽ vẫn còn chỗ
ở trong biên sai số cho chúng ta để cứu lấy chính mình
khỏi những xu hướng tự hủy diệt.
Cũng có khi cái đẹp ấy chỉ là một thứ phân tâm khác,
nhồi nhét tim chúng ta bằng dòng chảy của nó, thể hiện để được vỗ tay.
Ở đây, dưới miền Nam, bạn có thể nghe được tiếng vỗ tay
cất lên từ lòng đất: ngay cả những người chết đã chôn cũng chia rẽ.
Nằm dưới lòng đáy Vịnh, tối phù sa sông Mississippi,
là cái cần trục hỏng của một giàn khoan dầu—chẳng phải dầu
thì cũng đẹp? Cổ xưa và mờ đục, như một sự phúng dụ
ám chỉ chúng ta hy sinh những người thân yêu nhất. Rất có thể
là chính mình. Trong một bức ảnh, con rùa biển lướt cái bụng của nó
qua một thân tàu, không ấn tượng trước những gì được khôi phục,
gần như không hề biết cả đại dương xung quanh nó ấm dần.
J. Estanislao Lopez, “Meditation on Beauty,” The New Yorker (March 26, 2018 Issue).
Copyright © 2018 by J. Estanislao Lopez | Nguyễn Huy Hoàng dịch.