Photo by Kate Peters/Contour/Getty Images
Margaret Atwood (1939–) là nhà văn và nhà thơ người Canada. Bà được trao giải Man Booker năm 2000 cho cuốn The Blind Assassin (Toronto: McClelland and Stewart, 2000).
Suốt khoảng thời gian ấy tôi chán
hết cả người. Giữ gỗ
cho ông cưa. Giữ
dây cho ông đo, những tấm ván,
khoảng cách giữa các thứ, hoặc cắm
cọc xuống đất cho hàng luống hàng luống
rau xà lách và củ rền, rồi sau đó tôi (chán nản)
làm cỏ. Hoặc ngồi trên ghế sau
ở trên xe, hoặc ngồi yên trên thuyền,
ngồi, ngồi, trong khi ở mũi, đuôi, vô lăng
ông lái, đánh, chèo. Nó
còn chẳng phải chán, nó là nhìn,
nhìn chăm chú và thật gần vào những
chi tiết nhỏ. Cận thị. Đôi mạn thuyền sờn,
những sợi dệt phức tạp của vải bọc
ghế. Những vụn đất chua á sét. Tảng đá hồng
cộm hạt, những ven mác ma, san hô mềm
rêu khô, những sợi tóc lởm chởm
ánh đen rồi ngả xám đằng sau gáy của ông.
Có khi ông huýt sáo, rồi có khi
tôi huýt. Nhịp điệu nhàm chán của làm
đi làm lại các thứ, vác
gỗ, lau khô
bát đũa. Thật là vụn vặn. Đấy là việc
mà các loài động vật tiêu hầu hết thời gian,
vận chuyển cát, từng hạt một, ra khỏi đường hầm,
trộn lá trong những cái hang. Ông chỉ
tôi những thứ ấy, và tôi sẽ nhìn
đường vân xoắn ốc của ngón tay vuông, đất dưới
móng tay ông. Sao tôi nhớ trời nắng nhiều hơn
suốt thời gian ấy, cho dù trời thường xuyên
mưa, và nhiều tiếng chim hơn?
Tôi gần như không đợi được đến lúc
để biến ra khỏi đó để đến
một nơi khác. Mặc dù có lẽ
buồn chán thì hạnh phúc hơn. Nó là cho lũ chó
hoặc macmot. Giờ thì tôi sẽ không chán nữa.
Giờ thì tôi sẽ biết quá nhiều.
Giờ thì tôi sẽ biết.
Margaret Atwood, “Bored,” Morning in the Burned House (Houghton Mifflin Harcourt, 1995). This poem was first published in The Atlantic Monthly (December 1994) and was included in The Best American Poetry 1995 and The Best of the Best American Poetry (2013).
Copyright © 1994 by Margaret Atwood | Nguyễn Huy Hoàng dịch.