Photo by Geordie Wood
Nick Flynn (1960–) là nhà thơ người Mỹ và giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Houston. Ông được trao giải PEN/Joyce Osterweil cho thơ năm 1999.
Đêm đầu tiên của ta không mi
đôi cánh ta xếp lại trên chính mình—
tất cả những con chim ấy ở bên trong hay
đã được đôi tay mi thả—giờ ta lần
các ngón tay ta dọc theo khúc xương đòn
cố gắng tìm nơi mà chúng sống. Ta cứ
sờ vết sẹo mình mãi—nó cảm giác như là nuốt chửng
đêm, như những tờ rơi tìm một cậu bé lạc—
thì sao nếu đúng là cơ thể chúng ta không phải là của mình,
mà chỉ trở nên hữu hình (như bài
thơ này) khi được kích hoạt bởi cái chạm của kẻ khác,
thì sao nếu cái thứ được kích hoạt được vạch ra—
đại khái—bằng cái từ cơ thể… Buổi
sáng nay con gái ta đứng trước mặt ta
trần truồng & nói cơ thể nó không phải là
của nó—nó ốm đã hai ngày—
mỉm cười, nó có vẻ
thích nó, cái cảm giác, cái
trôi nổi bên trên… Ta lo đó chỉ là dàn dựng, một
biểu hiện của cái con nghiện mà ta đã
truyền đi qua máu, cái tài
trượt vào trong thứ lớn hơn của ta
một cơn khao khát nó… Ồ
sống mà không có ý nghĩ nào—không chuột trên
vai, mà chỉ có chim,
& sự sẵn sàng để ai đó
vào trong. Thì sao
nếu những thứ chúng ta gọi là cơ thể không phải là
độc nhất hay hữu hạn, thì sao
nếu chúng cuối cùng trở nên không đáng nói…
sau rất nhiều thời gian cố gắng bám chặt vào mặt đất,
cố gắng hạ xuống trái đất này, thật kỳ lạ
hình dung là chúng ta có thể đơn giản là đi qua chính mình
trong một khoảnh khắc, trên đường đến một nơi khác…
Có gì ở phía bên kia? Một giấc ngủ ngắn?
Một cuộc diễu hành? Nó phát tác rồi—hộp diêm
tóe lửa, đàn đom đóm—ta hoàn toàn ở trong
cái cậu bé có cảm giác như cậu ở trong ta.
Và đây—
ta muốn biết mọi thứ về cuộc diễu hành.
Nick Flynn, “The King of Fire,” The New Yorker (June 18, 2018 Issue).
Copyright © 2018 by Nick Flynn | Nguyễn Huy Hoàng dịch.