Photo by Sylvia Plachy
Brenda Shaughnessy (1970–) là nhà thơ người Mỹ. Cô được trao giải James Laughlin năm 2007 và hiện là phó giáo sư ngành văn học Anh tại Đại học Rutgers ở Newark.
Nhưng không may là nó chỉ đi được tới tương lai
với tốc độ một giây một giây,
tức là có vẻ chậm với các nhà vật lý và với các ủy ban
tài trợ và ngay cả với tôi.
Nhưng tôi đã đến được đó, thời gian sau thời gian, đến khoảnh khắc
tiếp theo và khoảnh khắc tiếp theo.
Vấn đề là, tôi không tắt được nó. Tôi cứ lao vèo đi—
chà, không phải là lao vèo—Và nếu cứ cố
thoát ra khỏi cỗ máy thời gian này, kéo chốt,
tôi sẽ rơi vào không gian, bất tỉnh,
rồi khô kiệt! Và tôi khá chắc là tôi sợ điều đó.
Nên tôi ở lại trong.
Nhưng có một ô cửa sổ. Nó cho thấy quá khứ.
Nó giống như một cái ti-vi hay một bể cá
nhưng nó không bao giờ trực tiếp, mà luôn luôn qua rồi. Cá bơi
thành những vòng tròn ngược.
Đôi khi nó như một chiếc gương chiếu hậu, một cơ hội nữa
để xem tôi đang bỏ lại gì,
và đôi khi như mất điện, cả thời gian
phí phạm vào việc ngủ.
Tôi năm tám tuổi, cả cái đầu bừng bừng xấu hổ
vì làm mất một cuốn sách thư viện.
Tôi khuất trong một góc ánh nến chiếu mong đợi
người ta thấy mình duyên dáng.
Tôi cầm một bông hồng dù tôi muốn đặt xuống
để có thể hút thuốc.
Tôi phát nổ với mẹ tôi người phát nổ với tôi
vì vụ nổ
của một ngôi sao tối từ rất lâu rồi đập mạnh
vào mẹ của mẹ của mẹ.
Tôi quay đi khỏi cửa sổ, chờ một cú va đập.
Tôi nghĩ đến giờ tôi sẽ thấy mình
là một bà già, du hành rất nhẹ trong thời gian.
Nhưng tôi chưa đi được đâu xa.
Lạ khi không có khả năng bắt kịp tốc độ như tôi muốn;
quá khứ thì nhanh đến khủng khiếp.
Brenda Shaughnessy, “I Have a Time Machine,” So Much Synth (Copper Canyon Press, 2016). This poem was first published in The New Yorker (July 20, 2015 Issue).
Copyright © 2015 by Brenda Shaughnessy | Nguyễn Huy Hoàng dịch.