Photo by Paul Joyce/National Portrait Gallery, London
Stephen Harold Spender (1909–1995) là nhà thơ người Anh. Ông được bổ nhiệm làm Cố vấn về Thơ cho Thư viện Quốc hội Hoa Kỳ từ năm 1965 đến năm 1966.
Tôi liên tục nghĩ về những người thực sự vĩ đại.
Người, từ trong bụng mẹ, vẫn còn nhớ lịch sử của linh hồn
Qua những hành lang ánh sáng, nơi giờ khắc là mặt trời,
Bất tận và ca hát. Người có khát vọng đáng mến
Là đôi môi họ, vẫn còn vương ngọn lửa,
Sẽ kể về Tinh thần, mặc từ đầu tới chân trong khúc hát.
Và những người gom lại từ những cành cây Xuân
Những khát khao như hoa rụng qua cơ thể họ.
Điều gì là quý giá, đó là chớ có bao giờ quên
Cái niềm vui căn bản của máu rút ra từ những mùa xuân không tuổi
Trào qua những tảng đá những thế giới trước trái đất chúng ta.
Đừng chối bỏ lạc thú của nó trong ánh sáng giản dị buổi sáng
Hay đòi hỏi nghiêm túc trong buổi tối của nó về tình yêu.
Đừng cho phép làn giao thông dần dần bóp nghẹt,
Bằng tiếng ồn và khói, sự ra hoa của tinh thần.
Gần tuyết, gần mặt trời, ở trên những cánh đồng cao nhất,
Hãy xem cách những cái tên ấy được cỏ uốn ca tụng,
Những lá cờ đuôi nheo của đám mây trắng muốt
Và những tiếng thì thầm của gió trên bầu trời lắng nghe.
Tên của những con người trong cuộc đời đấu tranh cho cuộc đời.
Những người đeo trên trái tim họ trung tâm của ngọn lửa.
Sinh ra từ mặt trời, họ đi một lúc ngắn ngủi về phía mặt trời
Và bỏ lại bầu không khí sống động ghi thanh danh của họ.
Stephen Spender, “The Truly Great,” Poems (Faber and Faber, 1933).
Copyright © 1933 by Stephen Spender | Nguyễn Huy Hoàng dịch.