Ellen Bass (1947–) là nhà thơ người Mỹ. Bà giảng dạy trong chương trình MFA tại Đại học Pacific ở Oregon. Tập thơ gần đây nhất của bà là Like a Beggar (Copper Canyon Press, 2014).
Trông tôi như thiếu nữ. Tôi đã bắt đầu
chảy máu, thứ mà tôi đã muốn với sự tha thiết,
như sự tha thiết khi tôi mong đến cháy bỏng
được hôn Earl Freeman, được ngửi mùi mồ hôi đàn ông
và đặt ngón tay vào vết lõm nơi xương ngực của anh
khi chúng tôi nằm trên cát nóng ở Atlantic City,
bầu trời trắng uốn vòm qua chúng tôi. Tôi sốt ruột
lớn lên, mẹ tôi nói. Nhưng tôi thì ngây thơ
theo cái nghĩa còn chưa mang tội lỗi
khi tôi nhấc cái thìa yến mạch
lên môi cha tôi
vào cái ngày ông về từ bệnh viện.
Mẹ tôi phải trở lại chỗ làm—
cửa hàng Rượu và Đồ uống Hy-Grade,
lấy tiền trả cho cái bàn phoóc nâu và cái tủ lạnh
hồng, máy rửa bát hồng. Chúng tôi đã chuyển
từ căn hộ bên trên quán
đến một căn nhà có một cánh cửa trước.
Tôi muốn mọi người bấm chuông
và tôi sẽ ra trả lời như trên TV.
Có vẻ cho cha tôi ăn
không phải là khó khăn lắm. Con làm được,
tôi quả quyết với mẹ.
Tôi nghĩ tôi có thể thấy chúng tôi ở đó mãi, cha tôi ốm
trong bộ đồ ngủ, tôi cầm
cái thìa yến mạch loãng, nhấc nó
lên môi ông và đôi môi không
nhận lấy nó, không thực sự muốn hay
không hề muốn. Nên thìa cháo
lại chảy ra ngoài, rỏ
xuống cái cằm cạo sơ sài của ông và ông
chẳng làm gì để ngăn nó lại. Cha tôi.
Tôi bỏ lại ông ở đó. Đây là lối vào
đầu tiên vào vùng đất của thất bại, một xứ sở
tôi sẽ thăm thường xuyên đến mức
bắt đầu có cảm giác như ở nhà.
Ellen Bass, “Failure,” The New Yorker (June 6 & 13, 2016 Issue).
Copyright © 2016 by Ellen Bass | Nguyễn Huy Hoàng dịch.