Pablo Neruda (1904–1973) là nhà thơ người Chilê. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1971 cho “một thứ thơ […] đã làm sống lại định mệnh và những ước mơ của một châu lục.”
Khi tay em với đến
bàn tay anh, em yêu,
nó mang theo điều gì bay tới?
Sao nó dừng
nơi miệng anh, bất chợt,
sao anh nhận ra nó
như thể nó, trước đây,
anh đã được chạm vào,
như thể nó trước khi tồn tại
nó đã lướt
qua trán anh, eo anh?
Sự mềm mại của nó
bay đến qua thời gian,
qua biển cả, qua khói,
qua mùa xuân,
và khi em đặt
bàn tay lên ngực anh,
anh nhận ra đôi cánh
của con bồ câu vàng,
nhận ra cả đất sét
và màu của lúa mạch.
Những năm tháng đời anh
anh đã đi tìm nó.
Anh trèo những bậc thang,
qua những con đường đá,
những con tàu đưa anh,
những vùng biển mang anh,
và trên vỏ của những quả nho
anh cứ ngỡ là đã chạm vào em.
Gỗ đột nhiên
đưa anh đến cái chạm của em.
Hạt hạnh đào bộc lộ
sự mềm mại bí mật của em,
cho đến khi tay em
khép lại trên ngực anh
và ở đó như đôi cánh
kết thúc cuộc hành trình.
Pablo Neruda, “Tus manos,” Los versos del capitán, 1951-1952 (1952).
Copyright © 1952 by Pablo Neruda | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Sang Neruda cái dễ hiểu hẳn :))