Photo by Kevork Djansezian/Getty Images
Mike Owens đã ngồi tù hơn hai mươi năm. Là nạn nhân của bạo hành thời thơ ấu, anh đang thụ án chung thân không giảm án trong một nhà tù ở California, nơi lần đầu anh đọc và làm thơ. Anh có một chứng chỉ tham vấn nhóm và đang theo học để lấy bằng khoa học xã hội và hành vi.
Bạn tù cuối của tôi chỉ học hết lớp năm.
Anh tên là Larry
và mắc chứng khó đọc và chậm phát triển chưa được chẩn đoán.
Anh làm tôi nhớ đến chị cả tôi DeeDee, chị chết
lâu trước khi tôi hiểu được sự vô ích
của việc trách cứ người bệnh bởi vì họ mắc bệnh.
Larry thích một trò mà tôi không chịu nổi,
nhưng thấy tội cho anh, nên tôi vẫn cứ chơi.
“Bạn tù này,” anh sẽ gọi, “chúng nó lấy 55% tiền bồi thường, đúng không?”
“Phải,” tôi trả lời.
“Và giấy tờ nói tôi nợ 9.000 đô la nhỉ?
“Phải.”
“Thế nếu gia đình gửi tôi 1.500 đô, tôi sẽ còn bao nhiêu?”
Nhắm mắt lại, tôi tính toán.
“675 đô.”
“Chừng đó sẽ lo cho tôi một thời gian, Bạn tù nhỉ?”
“Phải, Larry, chừng đó sẽ nuôi anh được một thời gian.”
Sau đó, Larry sẽ im lặng, ngồi lại xuống giường
và nhìn chằm chằm vào những ngăn tủ rỗng với một điệu cười đơn giản nhỏ.
Tôi biết là anh đang tưởng tượng chúng sẽ trông thế nào khi đầy.
Thỉnh thoảng anh điền vào các danh sách đồ dùng để mua ở cửa hàng tù,
các mẫu đặt mua các gói thực phẩm,
sửa chúng mỗi ngày, đắn đo lựa chọn dưới một tiếng thì thầm.
Lượng tiền mà Larry muốn và tính toán chênh lệch rất nhiều
nhưng luôn luôn là thái quá: hai, sáu, mười ngàn đô la.
Tôi làm như tôi không để ý thấy gia đình anh chưa bao giờ gửi thư,
và anh chưa bao giờ nhận được tiền hay một gói viện trợ.
Mike Owens, “Sad Math,” The Way Back (Sacramento, California: Random Lane Press, 2017). This poem was included in The Best American Poetry 2018.
Copyright © 2017 by Mike Owens | Nguyễn Huy Hoàng dịch.