Donald Justice (1925–2004) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1980, giải Bollingen năm 1991, và giải văn chương Lannan cho thơ năm 1996.
I
Có một ánh sáng vàng trong một số những bức tranh xưa
Thể hiện sự khuếch tán của ánh sáng mặt trời.
Nó giống như hạnh phúc, khi chúng ta hạnh phúc.
Ánh sáng ấy đến từ mọi nơi và từ không đâu cùng lúc,
Và những người lính tội nằm sõng soài dưới chân cây thập tự giá
Cùng đón nhận sự bao dung của nó với cây thập tự giá.
II
Orpheus đã lưỡng lự bên dòng sông đen.
Chàng nhìn lại với rất nhiều điều để nhìn về đằng trước.
Chúng ta nghĩ chàng hát, nhưng khúc ca đã mất.
Ít nhất chàng đã được nhìn lần nữa người thương yêu đã khuất.
Tôi nói khúc ca là như vậy: Ôi da diết
Buồn làm sao nếu như đó là tất cả những gì để da diết.
III
Thế giới này thật đầy bụi, Cậu ơi. Chúng ta phải làm việc.
Rồi một ngày bệnh tật sẽ biến khỏi trái đất vĩnh viễn.
Vườn sẽ nở; người sẽ đánh ghi ta.
Việc chúng ta sẽ được xem là vững bền và tốt đẹp.
Và tất cả những gì chúng ta phải chịu đựng vì có mặt trên đời
Rồi sẽ bị lãng quên như thể nó chưa từng có mặt trên đời.
Donald Justice, “There Is a Gold Light in Certain Old Paintings,” Collected Poems (Alfred A. Knopf, 2004). This poem was first published in The New Yorker (November 24, 1997 Issue) and was included in The Best American Poetry 1998.
Copyright © 1997 by Donald Justice | Nguyễn Huy Hoàng dịch.