Sylvia Plath sinh năm 1932 ở Boston, Massachusetts, và theo học tại Smith College. Năm 1955 bà đến Đại học Cambridge theo một học bổng Fulbright, nơi bà gặp và sau này kết hôn với nhà thơ Ted Hughes. Bà xuất bản một tập thơ, The Colossus (1960), và một cuốn tiểu thuyết, The Bell Jar (1963), khi còn sống. Bà tự sát năm 1963 và được truy tặng giải Pulitzer cho thơ năm 1982.
Đám tulip quá dễ bị kích động, ở đây là mùa đông.
Hãy xem mọi thứ trắng làm sao, yên lặng sao, tuyết phủ.
Tôi đang học sự yên bình, nằm một mình yên lặng
Như ánh sáng nằm trên những bức tường trắng, chiếc giường này, đôi tay này.
Tôi chẳng là ai; tôi chẳng liên quan gì đến những vụ nổ.
Tôi đã đưa tên tôi và trang phục thường ngày của tôi cho y tá
Và lịch sử của tôi cho bác sĩ gây mê và cơ thể tôi cho bác sĩ phẫu thuật.
Họ đã đặt đầu tôi giữa chiếc gối và mép chăn
Như một con mắt giữa hai mí mắt trắng sẽ không khép lại.
Con ngươi ngu ngốc, nó sẽ phải nhìn lấy mọi thứ.
Các y tá đi qua rồi lại đi qua, họ không thành vấn đề gì cả,
Họ đi qua như đàn hải âu bay qua đất liền trong những chiếc mũ trắng,
Làm các thứ với đôi bàn tay, người này cũng như người kia,
Nên không thể nói có bao nhiêu người bọn họ.
Cơ thể tôi là hòn sỏi với họ, họ chăm nó như nước
Chăm những hòn sỏi mà nó phải chảy qua, vuốt chúng nhẹ nhàng.
Họ mang tôi sự tê dại trong những mũi kim sáng, họ mang cho tôi giấc ngủ.
Giờ tôi đã đánh mất chính mình, tôi phát ốm với cả hành lý—
Cái va ly da bóng như một hộp thuốc đen,
Chồng và con tôi cười trong bức ảnh gia đình;
Nụ cười họ móc vào da tôi, những cái móc cười nhỏ.
Tôi đã để mọi thứ trượt đi, tàu chở hàng ba mươi năm tuổi
Cứng đầu níu lấy tên tôi và địa chỉ.
Họ đã chà sạch tôi khỏi những mối liên hệ yêu quý.
Sợ hãi và trơ trọi trên cái xe đẩy gối nhựa xanh
Tôi nhìn bộ ấm trà, những ngăn tủ đồ lanh, sách của tôi
Chìm khỏi tầm mắt, và nước ngập đầu tôi.
Bây giờ tôi là một nữ tu, tôi chưa bao giờ thuần khiết đến vậy.
Tôi không muốn hoa, tôi chỉ muốn
Nằm với đôi tay ngửa và trống rỗng hoàn toàn.
Nó thật là tự do, bạn không biết nó tự do thế nào—
Sự yên bình quá lớn nó làm bạn choáng váng,
Và nó chẳng đòi gì, một cái thẻ tên, mấy đồ trang sức vặt.
Người chết gần với cái đó, sau rốt; tôi hình dung họ
Ngậm miệng nuốt nó, giống như một viên thuốc Hiệp thông.
Đám tulip trước hết là quá đỏ, nó làm tổn thương tôi.
Ngay cả qua giấy gói tôi vẫn nghe thấy chúng thở
Nhẹ, qua những chiếc tã trắng, như đứa bé khó ở.
Sắc đỏ của chúng trò chuyện với vết thương tôi, nó trao đổi.
Chúng huyền ảo: chúng như nổi, dẫu chúng đè tôi xuống,
Làm tôi bực với những cái lưỡi đột ngột và màu,
Một tá con chì đỏ đeo xung quanh cổ.
Chẳng có ai nhìn tôi trước đó, giờ thì tôi bị nhìn.
Đám tulip quay sang tôi, và cửa sổ sau tôi
Nơi mỗi ngày một lần ánh sáng dần rộng ra và dần dần mỏng lại,
Và tôi thấy chính mình, dẹt, lố bịch, một cái bóng giấy cắt
Giữa mắt của mặt trời và con mắt của những bông tulip,
Và tôi không có mặt, tôi đã muốn cắt bỏ chính mình.
Những bông tulip sống ăn ôxy của tôi.
Trước khi chúng đến không khí đã đủ êm đềm,
Đến rồi đi, hơi thở theo hơi thở, chẳng có gì om sòm.
Rồi những bông tulip lấp đầy nó như một tiếng động ồn.
Giờ không khí táp và xoáy xung quanh chúng giống y một dòng sông
Táp và xoáy xung quanh một động cơ chìm rỉ đỏ.
Chúng tập trung sự chú ý của tôi, vốn đã vui vẻ
Chơi và nghỉ mà chẳng vướng bận gì.
Những bức tường cũng có vẻ đang tự sưởi ấm mình.
Đám tulip nên ở sau rào chắn giống như những con thú nguy hiểm;
Chúng há như cái miệng của một loài mèo lớn châu Phi,
Và tôi ý thức được tim mình: nó mở và đóng
Cái bát hoa đỏ của nó vì tình yêu tuyệt đối cho tôi.
Nước tôi nếm thì ấm và mặn, như biển,
Và đến từ một đất nước xa như là sức khỏe.
18 tháng 3, 1961
Sylvia Plath, “Tulips,” Ariel (Faber and Faber, 1965). This poem first appeared in The New Yorker (April 7, 1962 Issue).
Copyright © 1965 by Sylvia Plath | Nguyễn Huy Hoàng dịch.