Photo by Deborah Taft Perry
John Ashbery (1927–2017) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải Yale Younger Poets năm 1956, giải thơ của Hiệp hội Phê bình Sách Quốc gia Mỹ năm 1975, giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1976, giải Pulitzer cho thơ năm 1976, giải Bollingen năm 1984, huân chương Robert Frost năm 1995, giải thơ Griffin quốc tế năm 2008, và Huân chương Nhân văn Quốc gia năm 2011.
Ánh sáng chiều như mật trên cây
Khi em rời tôi đi và bước xuống cuối đường
Nơi hoàng hôn đột ngột chấm dứt.
Cái cầu rút bánh đám cưới hạ mình
Xuống bông hoa lưu ly yếu ớt.
Em leo lên boong.
Những chân trời cháy bất ngờ được lát đá vàng,
Những giấc mơ tôi có, bao gồm cả tự sát,
Thổi phồng cái khinh khí cầu.
Nó đang nổ, nó sắp nổ
Với một cái gì đó vô hình
Chỉ trong ngày.
Chúng ta nghe, và đôi khi học,
Ấn thật gần
Và ép máu xuống, và những thứ như thế.
Những bảo tàng rồi trở nên rộng rãi, chúng sống trong hơi thở chúng ta.
John Ashbery, “A Mood of Quiet Beauty,” April Galleons (Farrar, Straus and Giroux, 1987). This poem was first published in The New York Review of Books (March 12, 1987 Issue).
Copyright © 1987 by John Ashbery | Nguyễn Huy Hoàng dịch.