Courtesy Rollie McKenna Collection/Stonington Historical Society
James Merrill (1926–1995) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao hai giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ vào các năm 1967 và 1979, giải Bollingen năm 1973, và giải Pulitzer cho thơ năm 1977.
Một lần nữa đêm qua tôi mơ cái giấc mơ gọi là Giặt ủi.
Trong mơ, những tấm chăn và khăn của một đời mà ta sẽ chia sẻ,
Những cái yếm két sữa, tấm vải liệm, từng miếng giẻ sẽ bị
Giẫm lên hay lấm đất, dính máu hay quờ tìm,
Đến túa ra từ một cái giỏ liễu gai khổng lồ
Lên những tấm bảng nguyệt thạch. Ta vừa mới gặp. Tôi nhìn
Từ bóng tối bên ngoài. Tôi đã khoác lên mình bộ cánh
Dệt bằng sợi vải mới không bao giờ ố nhăn, không bao giờ
Sờn bạc. Nhà hát opera lấp lánh với những hàng
Và những hàng con mắt, như mắt tôi phóng đại bằng cà dược,
Hướng vào trong. Ở đó tôi thấy cái đụn mây, từng luồng gió,
Hình thành, và tia sét cắn, và cái bờm lang xõa.
Những ngón tay đang chạy hoảng loạn trên chín lỗ sáo.
Sao tôi lại chùn lại? Tôi yêu em cơ mà. Và trong cơn trút nước cười
Để thấy ta quằn quại trắng, xù xì bên nhau, một
Ba âm trên cùng của tử đằng,
Trong khi cái cây gầy vỡ òa vào đau đớn.
James Merrill, “The Mad Scene,” Nights and Days (Atheneum, 1966).
Copyright © 1962 by James Merrill | Nguyễn Huy Hoàng dịch.