Photo by Jeff Nolte
Michael Ondaatje (1943–) là nhà văn và nhà thơ người Canada gốc Sri Lanka. Ông được trao giải Man Booker năm 1992 cho cuốn tiểu thuyết The English Patient.
Trong bóng tối trung cổ của Đường hầm Holland
với sơn xanh phát sáng, trên những bức tường vôi
của sở thú Madrid, bằng dòng chữ viết tay ngón dày
lên bụi ở bể thủy sinh Casablanca khô cạn
“Khi lần cuối anh ôm em trong tay,
em yêu, loài Tê giác Đen
Tây Phi vẫn đang còn lộng lẫy
và còn sống…”
Mi đã làm gì với Paul Vermeersch?
Anh ta đã đi tìm mi một cách bác học
ở Albacete, ở Zagora, ở những thành phố
có tên đã đổi,
cho đến khi tấm bản đồ anh ta dùng rách nát.
Mi đã bỏ anh ta trong sự ngụy trang nào?
Để anh ta sẽ không nhận ra
dáng đi của mi nữa,
hay là ánh mắt mi từ mô hình nhìn ra.
Săn và Đau khổ. Gọi nhưng không Hồi đáp.
Đến cuối cùng những lời yêu tiết lộ
chỉ bản thân mi. Không lý do
hay điều ước muốn. Chỉ người Tây Ban Nha
xem xét lời thỉnh cầu của anh ta, chỉ những người tài xế
sâu trong một đường hầm dẫn vào New York
gật đầu khôn ngoan, đồng ý với anh ta.
Nhưng họ tiếc là tiếc sự ra đi của loài tê giác đen,
không phải người anh từng giữ trong tay.
Khi đã hết là nó đã hết,
người ta nói trong bóng tối vụt qua.
Không còn nữa những lỗ mũi khổng lồ
để ngửi thấy đầu nguồn của đau khổ.
Đã cả một thế hệ kể từ khi tình yêu của chúng ta,
để biện hộ cho nỗi giận, có một chiếc nanh, một chiếc sừng.
Michael Ondaatje, “Bruise,” The New Yorker (January 13, 2014 Issue).
Copyright © 2014 by Michael Ondaatje | Nguyễn Huy Hoàng dịch.