Jaime Sabines (1926–1999) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Xavier Villaurrutia năm 1973 và giải Ngôn ngữ và Văn chương Quốc gia của nhà nước Mexico năm 1983.
Những người tình im lặng.
Tình yêu là sự im lặng mỏng nhất,
run rẩy nhất, không chịu đựng nổi nhất.
Những người tình họ tìm,
những người tình là những kẻ từ bỏ,
những kẻ thay đổi, những kẻ lãng quên.
Trái tim mách bảo họ cái họ không bao giờ tìm thấy,
họ không thấy, họ tìm.
Những người tình đi lại như những kẻ điên
bởi vì họ chỉ có một mình, một mình, một mình,
đầu hàng, họ trao mình cho mỗi khoảnh khắc.
Họ lo lắng về tình yêu. Những người tình
họ sống vì ngày hôm nay, họ chỉ làm được thế, biết có thế.
Họ luôn luôn rời đi,
luôn luôn, đến một nơi nào đó.
Họ đợi,
đợi không gì, nhưng họ đợi.
Họ biết nó họ sẽ không bao giờ tìm thấy.
Tình yêu là sự kéo dài vĩnh viễn,
mãi mãi là bước tiếp theo, bước khác, bước khác.
Những người tình là những kẻ vô độ,
những kẻ luôn luôn—thật là tốt!—phải ở một mình.
Những người tình là con rắn trong câu chuyện.
Họ có rắn thay vì cánh tay.
Tĩnh mạch cổ sưng
như những con rắn làm họ nghẹt thở.
Những người tình không thể ngủ
bởi vì nếu họ ngủ lũ giun sẽ ăn mất họ.
Họ mở mắt trong bóng tối
và nỗi sợ rơi vào mắt họ.
Họ tìm thấy bọ cạp dưới nệm
và giường họ nổi như trên mặt hồ.
Những người tình họ điên, họ chỉ điên,
mà không có Chúa hay là Ác quỷ.
Những người tình họ rời khỏi hang
run rẩy, đói,
để săn đuổi những bóng ma.
Họ cười vào những kẻ biết tất cả mọi thứ,
những kẻ yêu mãi mãi, thật lòng,
những kẻ tin vào tình yêu như một ngọn đèn dầu bất tận.
Những người tình họ chơi trò bắt nước,
xăm khói, họ chơi trò không rời.
Họ chơi cái trò chơi dài và buồn bã của tình yêu.
Không ai phải bỏ cuộc.
Họ nói không ai phải bỏ cuộc.
Những người tình xấu hổ với mọi sự tuân thủ.
Trống rỗng, nhưng trống rỗng từ xương sườn này đến xương sườn khác,
cái chết lên men họ từ đằng sau mắt,
và họ đi, họ khóc cho tới sáng
trên những chuyến tàu và đàn gà trống tạm biệt trong đau đớn.
Đôi khi họ thấy mùi của một vùng đất mới sinh,
của những người phụ nữ ngủ đặt tay lên vùng kín, thỏa mãn,
của những suối nước mềm và nhà bếp.
Những người tình họ bắt đầu hát giữa đôi môi họ
một bài hát không được học.
Và họ cứ khóc, khóc mãi
cho cuộc đời đẹp đẽ.
Jaime Sabines, “Los amorosos,” Horal (Departamento de Prensa y Turismo, 1950).
Copyright © 1950 by Jaime Sabines | Nguyễn Huy Hoàng dịch.