Pablo Neruda (1904–1973) là nhà thơ người Chilê. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1971 cho “một thứ thơ […] đã làm sống lại định mệnh và những ước mơ của một châu lục.”
Với bất cứ ai không lắng nghe biển của sáng
thứ Sáu hôm nay, với bất cứ ai ở một nơi nào đó,
trong nhà, văn phòng, nhà máy hay phụ nữ,
trên phố dưới hầm hay dưới ngục tối khô:
tôi sẽ chạy đến với anh ta và không nói hay nhìn
tôi sẽ đến và mở cánh cửa của ngục tù
và một sự bất tận có thể nghe mơ hồ trong sự khăng khăng,
một sợi sấm rền gắn mình
vào sức nặng của hành tinh và bọt biển,
những dòng chảy gầm gừ của đại dương xuất hiện,
trong quầng hồng vì sao rung bần bật
và biển phập phồng, chết rồi tiếp tục đập.
Vậy là theo dẫn dắt của số phận
tôi phải nghe không ngừng và giữ
lời than thở của biển trong lương tâm của mình,
tôi phải cảm nhận cú đập của nước cứng
và nhặt nó lên trong một chiếc cốc vĩnh cửu
để những người tù kia ở đâu,
nơi nào họ đau khổ trong sự đày đọa của mùa thu
tôi cũng sẽ có mặt với một con sóng lang thang,
tôi sẽ đi qua những ô cửa sổ
và họ nghe thấy tôi đôi mắt ngước nhìn lên
nói: làm sao tôi đến được với biển?
Và không nói gì tôi sẽ chỉ truyền đến
những tiếng vọng đầy sao trời của sóng,
sự tan vỡ của bọt biển và bãi,
tiếng thì thầm của muối rút lui về
và tiếng thét xám của lũ chim trên bờ.
Và như thế, qua tôi, tự do và biển cả
sẽ đáp lại trái tim trong tăm tối.
Pablo Neruda, “Deber del poeta,” Plenos poderes (Editorial Losada, 1962).
Copyright © 1962 by Pablo Neruda | Nguyễn Huy Hoàng dịch.