Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Của tình yêu và những thảm họa khác” – Philip Levine

philip-levine.jpg

Philip Levine in 2011 | Photo by Jim Wilson/The New York Times

Philip Levine (1928–2015) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao hai giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ vào các năm 1980 và 1991, giải thơ Ruth Lilly năm 1987, giải Pulitzer cho thơ năm 1995, và giải Wallace Stevens năm 2013. Ông dạy ở California State University, Fresno từ năm 1958 đến khi nghỉ hưu năm 1992, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2011–2012.

Của tình yêu và những thảm họa khác

Người vận hành máy rập ở tận miền bắc
gặp người thợ lắp ráp ở West Virginia
ở một quán bar gần sân bóng. Thứ sáu, muộn,
nhưng còn sớm để về nhà một mình. Cả hai
đều chẳng nghĩ gì, nên họ trò chuyện
về mùa giải bóng chày sắp tới
mà chẳng ai quan tâm. Chúng ta có thể
là một đôi, anh nghĩ, nhưng cô thì
hoàn toàn không hợp, quá gầy. Nhiều năm
anh đã có hình dung về một người phụ nữ thì
phải trông thế nào, không phải cô, không phải
bất cứ ai mà anh từng biết, càng không phải
là người vợ cũ của anh, đã về lại miền bắc
để sống với tình yêu thời trung học.
Gần như giết chết anh. Cần đếch gì cái đấy,
anh suýt thì nói thành tiếng, rồi nhận ra
cô đang nói chuyện với ai đó, có lẽ là
với anh, về làm thế nào mà cô không thể
rửa sạch được tay, làm thế nào mỡ ăn
sâu vào da cô đến nỗi nó trở thành
một phần của cô, và cô đặt tay cô,
lòng bàn tay ngửa, lên quầy bar và lấy
điếu thuốc để chỉ vào những vết hằn sâu
mà công việc đã khắc. “Đường sinh đạo,”
anh nói, “là cái nào?” “Chẳng là cái nào cả,”
cô nói, và anh để ý thấy đôi mắt cô
màu hazel lấm tấm những hạt bụi vàng
nhỏ li ti, và rồi—ngượng ngùng—nhìn
lại xuống bàn tay cô, bàn tay trông nhỏ nhắn
và mảnh mai, những ngón tay ố vàng
với những vết chai nhưng thon thả và đẹp.
Cô lấy một tờ giấy ăn trên quầy,
nhổ nước bọt lên đó, và bảo anh ngồi yên
trong khi cô cẩn thận nhấc kính anh ra,
làm anh nửa không còn thấy gì, và lau
đi cái gì đó ngay trên xương gò má
trái của anh. “Rồi đấy,” cô nói, trả lại
anh đôi kính, “em lau xong rồi,” và ngay cả
khi anh đã đeo kính, cái cô cho anh thấy
cũng chẳng phải là cái gì anh có thể thấy, có lẽ
chỉ là làm bộ. Anh nghĩ, “Tốt hơn là
rời khỏi đây trước khi quá muộn,” nhưng
ngờ quá muộn là cái mà anh muốn.

Philip Levine, “Of Love and Other Disasters,” News of the World (Knopf, 2009). This poem was first published, in a slightly different form, in The New Yorker (February 5, 2007 Issue), and was included in The Best American Poetry 2008.

Copyright © 2009 by Philip Levine | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on January 10, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: