Photo by Michelle V. Agins/The New York Times
Vijay Seshadri sinh năm 1954 ở Bangalore, Ấn Độ và đến Mỹ năm năm tuổi. Là tác giả của bốn tập thơ, ông được trao giải James Laughlin năm 2003 và giải Pulitzer cho thơ năm 2014.
Sẽ kỳ lạ thế nào nếu bạn gặp chính mình trên phố?
Lạ thế nào nếu bạn thích chính mình,
ôm chính mình trong tay, cưới chính mình,
sinh nở bằng những kỹ thuật mà chỉ mình bạn biết,
rồi tràn ngập thế giới? Những bản sao của bạn ở khắp nơi?
Một số là Ả Rập. Một số là Do Thái. Một số sống trong lều. Đó là
cả một sự gớm ghiếc, nhưng cái tôi
ngọt ngào và gọn gàng một cách tỉ mỉ của bạn
xuất hiện ở nhiều điểm trên trái đất để ngắm cặp sừng trăng mọc
còn tốt hơn là tất cả những tên đần ngoài kia,
biến thành những cột muối ở bất cứ đâu chúng ta nhìn.
Nếu chúng ta phải có người thì hãy để họ là bạn,
phịt những cây hoa phong lữ, tự lái xe đến cửa hàng may vá,
giết bữa tối của mình bằng một cây ống thổi.
Phải, chỉ trong rừng bạn mới thấy yên bình,
trên những cành cây và dưới những hẻm núi đáng sợ,
nhưng bạn đã nhìn thấu suốt mọi thứ khác.
Bạn đã trốn chạy trong kinh hoàng trên mặt hồ đóng băng,
bạn đã thấy mình trên cát, trong cung điện,
trong tù, những nhà thổ bên bến cảng;
và cách đây đã lâu, trên chính hành tinh này, bạn về nhà
ở một ngôi nhà trống, rót một ly Scotch-and-soda,
và ngồi xuống chiếc ghế tựa trong căn phòng giải trí tắt đèn,
hoang mang với những gì đã xảy đến với bạn.
Vijay Seshadri, “Thought Problem,” 3 Sections (Graywolf Press, 2013). This poem was first published in The New Yorker (October 12, 2009 Issue).
Copyright © 2005 by Vijay Seshadri | Nguyễn Huy Hoàng dịch.