Sylvia Plath on Primrose Hill, June 1960 | Photo by Mortimer Rare Book Collection/Smith College Special Collections
Sylvia Plath sinh năm 1932 ở Boston, Massachusetts và theo học tại Smith College. Năm 1955 bà đến Đại học Cambridge theo một học bổng Fulbright, nơi bà gặp và sau này kết hôn với nhà thơ Ted Hughes. Bà xuất bản một tập thơ, The Colossus (1960), và một cuốn tiểu thuyết, The Bell Jar (1963), khi còn sống. Bà tự sát năm 1963 và được truy tặng giải Pulitzer cho thơ năm 1982.
Những người trên cầu để gặp tôi kia là ai? Họ là những dân làng—
Vị mục sư, bà đỡ đẻ, người gác nhà thờ, người đại diện cho ong.
Trong chiếc váy mùa hè khoét nách tôi không được bảo vệ,
Còn họ thì đều đeo găng tay và được che kín, tại sao chẳng có ai bảo tôi?
Họ đang cười và vén những tấm mạng gắn với những cái mũ cổ xưa.
Tôi trần truồng như một cái cổ gà, chẳng ai yêu tôi sao?
Vâng, đây là viên thư ký của ong với cái áo trùm trắng của cô ta,
Cài khuy áo ở cổ tay tôi và đường xẻ từ cổ đến đầu gối của tôi.
Bây giờ tôi là lụa cỏ sữa, những con ong sẽ không để ý.
Chúng sẽ không ngửi thấy nỗi sợ của tôi, nỗi sợ của tôi, nỗi sợ của tôi.
Ai là vị mục sư bây giờ, có phải người đàn ông mặc đồ đen?
Ai là bà đỡ đẻ, có phải kia là cái áo choàng xanh của bà?
Mọi người đang gật một cái đầu đen vuông, họ là những hiệp sĩ trong tấm che,
Những tấm giáp che ngực làm bằng vải mỏng thắt nút dưới nách.
Nụ cười và giọng họ đang thay đổi. Tôi được dẫn qua một cánh đồng đậu.
Những dải giấy thiếc nháy mắt như người,
Những cái chổi lông vũ quạt tay trong một biển hoa đậu,
Hoa đậu kem với đôi mắt đen và lá như những trái tim buồn chán.
Có phải đó là những cục máu đông những sợi tua đang kéo lên dây?
Không, không, đó là những bông hoa đỏ tươi một ngày nào đó sẽ ăn được.
Giờ họ đang cho tôi một chiếc mũ rơm Ý màu trắng thời trang
Và một tấm mạng đen khớp với mặt tôi, họ đang biến tôi thành một trong số họ.
Họ đang dẫn tôi đến lùm cây tỉa, vòng tròn của những tổ ong.
Có phải đó là cây sơn tra bốc mùi rất bệnh?
Cái thân cằn cỗi của cây sơn tra, gây mê những đứa con của nó.
Có phải có một cuộc phẫu thuật nào đó đang diễn ra?
Đó là vị bác sĩ phẫu thuật mà hàng xóm của tôi đang chờ,
Hình dáng này trong một cái mũ bảo hộ màu xanh,
Găng tay sáng loáng và bộ đồ trắng.
Có phải đó là người bán thịt, người hàng xén, bưu tá, một người tôi quen?
Tôi không thể chạy, tôi đã bén rễ, và cây kim tước làm đau tôi
Bằng những cái bóp vàng, kho vũ khí đầy gai của nó.
Tôi không thể chạy mà không phải chạy mãi mãi.
Tổ ong trắng ấm cúng như một nàng trinh nữ,
Niêm phong các tổ ấp của mình, mật ong của mình, và khẽ ngân nga.
Khói cuộn và quàng trong lùm cây.
Đầu óc của tổ ong nghĩ đây là kết thúc của mọi thứ.
Đây chúng đến, những kẻ dẫn đoàn, trong sự búa xua cuồng loạn.
Nếu tôi đứng rất yên, chúng sẽ nghĩ tôi là cỏ ngò bò,
Một cái đầu cả tin không bị sự cừu địch của chúng động đến,
Thậm chí không gật đầu, một nhân vật trong một hàng rào.
Dân làng mở các buồng, họ đang săn ong chúa.
Có phải ả đang trốn, ả đang ăn mật ong? Ả rất thông minh.
Ả đã già, già, già, ả phải sống thêm một năm nữa, và ả biết điều đó.
Trong khi trong những cái lỗ khớp với nhau những trinh nữ mới
Mơ về một cuộc đấu tay đôi mà chúng tất thắng,
Một bức màn sáp chia chúng khỏi cuộc trốn chạy của cô dâu,
Cuộc bay lên của ả sát nhân vào một thiên đường yêu ả.
Dân làng đang di chuyển những trinh nữ, sẽ không có giết chóc.
Ả chúa già không hề lộ diện, ả vô ơn vậy sao?
Tôi kiệt sức, tôi kiệt sức—
Cây cột trắng trong một màn đen dao.
Tôi là cô gái không nao núng của nhà ảo thuật.
Dân làng đang cởi những món đồ che đậy, họ đang bắt tay nhau.
Cái hộp trắng dài trong lùm cây đó của ai, họ đã làm xong gì, tại sao tôi lạnh.
3 tháng 10, 1962
Sylvia Plath, “The Bee Meeting,” Ariel (Faber and Faber, 1965).
Copyright © 1962 by Sylvia Plath | Nguyễn Huy Hoàng dịch.