Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.
Hanusevich muốn Nina. Nhưng vì sao? Vì sao?
Ông hay giận dỗi, sướt mướt khi say rượu.
Nina cười. Ông chẳng hài hước sao?
Béo và đầy nhạy cảm, ông có đôi tai to
Và vẫy nó, một con voi thực thụ.
Một đám mây xanh thẫm đứng trên San Francisco
Khi tôi lái dọc Mỏm Gấu,
Và xa xa, ngoài Cổng Vàng, đại dương lấp lánh.
Ôi, những người chết đã lâu của tôi! Ôi, Hanusevich, ôi, Nina!
Chẳng ai nhớ hai người, chẳng ai biết đến hai người.
Hanusevich có đất đai ở đâu đó gần Minsk.
Vùng này bị những người Bolshevik chiếm giữ, nên ông sống ở Wilno.
Hồi còn nhỏ, mẹ cho ông làm những trò nghịch ngợm.
Chơi đùa với những ca kỹ, giả vờ là một ông lớn,
Gửi điện tín bằng tiếng Nga: “Đến với những cô gái
Gặp gỡ với nhạc những điệu troika sâm panh”
Và một chữ ký: Bá tước Bobrinskii.
Ca kỹ. Giờ tôi thấy những bộ váy lót sa tanh của họ
Và quần lót đen với ren. Những cặp vú, quá to, quá nhỏ,
Lo lắng, tự sờ mình trong gương, kinh nguyệt muộn.
Rồi họ biến thành những sestritsa[1] sau cửa sổ các đoàn y hỏa xa
(Trên trán, buộc bằng một tấm mạng, dấu thập đỏ).
Nina không phải là dành cho Hanusevich. Hãy nhìn cách cô bước đi.
Cô lăn từ bên này sang bên kia, như một người thủy thủ.
Cả một năm trên yên, trong một trung đoàn kỵ binh.
Cô là gái đến tuổi kiểu gì?
Ông đã nhìn thấy gì ở cô, ông Hanusevich
Mà làm ông lãng mạn đến thế? Luôn luôn giả vờ,
Có lẽ ông đã tô điểm cô bằng những tưởng tượng của mình.
Và, quả đúng thế, đôi tai hài hước của ông
Gần như trong suốt, với những đường ven đỏ,
Động đậy, và trong mắt ông, gần như luôn luôn, sự sợ hãi.
Ngày xửa ngày xưa có Hanusevich. Và có Nina.
Chỉ một lần duy nhất, từ khởi đầu đến ngày tàn của thế giới.
Chính tôi là người cử hành, muộn, lễ cưới này cho họ.
Và xung quanh tôi là những con thú có sọc, mắt màu ngọc lục bảo,
Quý cô từ các tạp chí thời trang, pháp sư của các bộ lạc đã mất,
Hoặc, với một nụ cười bí mật, một sestritsa trang nghiêm,
Xuất hiện giữa những đám mây trắng, hỗ trợ.
Berkeley, 1988
Czesław Miłosz, “Mister Hanusevich,” Provinces: Poems 1987-1991, trans. author and Robert Hass (Ecco Press, 1991). This poem also appeared in The New Yorker (October 14, 1991 Issue).
Copyright © 1991 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
[1] Nữ quân y Nga trong Thế chiến I.