Auvergne, May 1991 | Photo by Jean Gaumy/Magnum Photos
Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Ta là đứa con của những Chủ nhật mưa của mi.
Ta nhìn thời gian bò
Trên trần nhà
Giống như một con ruồi bị thương.
Một ngày sẽ kéo dài mãi mãi,
Vo những mẩu bánh mì,
Chờ đợi một cành cây
Cựa quậy trên cái cây trơ trụi.
Sự im lặng sẽ sâu thêm,
Trời sẽ tối dần,
Trong lúc Bà ngoại đan
Với một quả bóng len đen.
Thiên đàng là như thế.
Trong những lớp học của sự vĩnh cửu,
Các thiên thần ngồi như những đứa trẻ chán
Cúi đầu.
Charles Simic, “To Boredom,” That Little Something (Houghton Mifflin Harcourt, 2008). This poem was first published in The New Yorker (December 10, 2007 Issue).
Copyright © 2008 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.