Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Sáng, trưa, và đêm” – Mark Strand

mark strand

Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.

Sáng, trưa, và đêm

I

Và buổi sáng xanh, và sự tích tụ của thời tiết, và lông mày tôi
Chưa được chải, và sẽ không bao giờ, bởi những cơn gió của sự thần thánh.
Chừng đó là rõ, ít nhất với tôi, nhưng hôm qua tôi để ý thấy
Một cái gì trôi vào rồi ra khỏi những đám mây, cái gì như một con chim,
Nhưng cũng như một người đàn ông, vét đen, với đôi tay giang rộng.
Và tôi nghĩ đây có thể là một dấu hiệu cho thấy tôi đã sai. Rồi tôi thức dậy,
Và trên giường tôi bóng của tương lai sụp đổ, và trên chất lỏng là những tàn tích
Của biển ngoài kia, và trên những sỏ vò của các tòa nhà ở rìa nước.
Một sự u ám mau chóng ùa vào, uốn cây và là phẳng những cánh đồng. Tôi ở trên giường,
Hy vọng nó sẽ qua. Những gì có thể đã vẫn đang chờ cơ hội của nó.

II

Bất cứ điều gì mà các biểu đồ sao bảo chúng ta canh chừng hoặc các tấm bản đồ
Nói chúng ta sẽ thấy, chẳng có gì chuẩn bị cho chúng ta trước cái chúng ta đã tìm ra.
Chúng ta lao lực trong những chiều sâu không bóng của trưa,
Trong khi một cơn gió xa lạ ngủ trên những cành cây, và những chiếc lá chết
Biến thành bụi trên đường phố. Những thành phố của ánh sáng, những mùa hè dài
Nhàn nhã sẽ không phải là của chúng ta; bởi đến như chúng ta đã, lâu sau khi
Nó còn quan trọng, sống giữa những ngôi mộ, vĩ đại như chúng vĩ đại,
Sẽ không gần hơn với cái kết, không xa hơn nơi chúng ta bắt đầu.

III

Những đêm của những màu tím và hồng tan biến, của sức nóng kỳ dị
Vuốt ve da chúng ta cho đến khi chúng ta ngủ thiếp đi và lang thang đến những nơi
Chúng ta hy vọng sẽ luôn luôn vượt ra ngoài tầm với của mình—những vực sâu
Nơi không có gì khởi sắc, nơi mọi thứ xảy ra dường như
Là mãi mãi. Chúng ta vã mồ hôi, và cầu xin được phóng thích
Vào cái ngày sắp đến đúng giờ, và hoảng sợ với ý nghĩ
Sẽ không bao giờ đến được đó và bị buộc phải trôi dạt trong quên lãng
Trên một vùng biển nửa đêm nơi cứ ngàn năm mới thấy một con tàu, hay một con thiên nga,
Hay một người bơi chết đuối có trí tưởng tượng đã sống vượt số phận của anh ta, và bơi
Để chứng tỏ, với không một ai cụ thể, đời anh ta đã sai lầm ra sao.

Mark Strand, “Morning, Noon, and Night,” Blizzard of One (Knopf, 1998). This poem was first published in The Times Literary Supplement and was included in The Best American Poetry 1997 and The Best of the Best American Poetry: 1988-1997.

Copyright © 1998 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on March 17, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: