Author photo by Joe St Leger
Eavan Boland (1944–2020) là nhà thơ người Ireland. Bà được trao giải văn chương Lannan cho thơ năm 1994 và giảng dạy tại Đại học Stanford từ năm 1996, nơi bà là giáo sư hàm Bella Mabury and Eloise Mabury Knapp ngành nhân văn học. Bà được bầu vào Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Hoa Kỳ năm 2016 và vào Viện Hàn lâm Hoàng gia Ireland năm 2018.
Trong cái giờ tồi tệ nhất của cái mùa tồi tệ nhất
của cái năm tồi tệ nhất của cả một dân tộc
một người đàn ông lên đường đi từ trại tế bần cùng vợ.
Anh đang đi—cả hai người đang đi—về phía bắc.
Cô mắc bệnh sốt đói và không thể theo kịp.
Anh nhấc cô lên và cõng cô trên lưng.
Anh cứ đi như thế về phía tây và tây và bắc.
Cho đến khi đêm buông dưới sao trời giá băng họ đến.
Vào buổi sáng người ta tìm thấy họ đã chết.
Vì lạnh. Vì đói. Vì những độc tố của cả một lịch sử.
Nhưng bàn chân cô được giữ chặt vào xương ức của anh.
Hơi ấm cuối của da thịt anh là món quà cuối anh dành cho cô.
Đừng bao giờ để bài thơ tình nào chạm đến ngưỡng này.
Ở đây không có chỗ cho sự ca ngợi
không đúng những ân sủng dễ dãi và nhục dục của cơ thể.
Chỉ có thời gian cho một bản kiểm kê tàn nhẫn:
Cái chết ở bên nhau của họ vào mùa đông năm 1847.
Cả những gì họ đã chịu đựng. Thế nào họ đã sống.
Và có gì giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
Và trong bóng tối nào nó có thể được chứng minh rõ nhất.
Eavan Boland, “Quarantine,” Code (Carcanet, 2001). This poem was first published in The New Yorker (June 4, 2001 Issue).
Copyright © 2001 by Eavan Boland | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
tuyệt vời