Charles Simic (1938–) là nhà thơ người Mỹ gốc Serbia. Ông được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1990, giải thơ Griffin quốc tế năm 2005, giải Wallace Stevens năm 2007, huân chương Robert Frost năm 2011, và giải văn chương quốc tế Zbigniew Herbert năm 2014, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2007–2008. Ông biên tập thơ cho tờ Paris Review từ năm 2003 đến năm 2010 và là giáo sư hưu trí ngành văn học Anh tại Đại học New Hampshire.
Đây là chiếc găng đen của một người đàn bà.
Nó phải có nghĩa gì đó.
Một người lạ chu đáo đã để nó lên
Cái hộp thư đỏ ở góc phố.
Ba ngày liền bầu trời u ám,
Rồi hôm nay một vài bông tuyết rơi
Xuống cái găng tay, mà ai đó,
Trong khi đó, đã lật nó lên,
Để các ngón có thể khép lại
Một chút… Chưa thành một cái nắm tay.
Nên tôi đợi, với màn đêm tới.
Một điều gì đó bảo tôi đừng động đậy,
Ở đây nơi những ngọn lửa bốc lên từ thùng rác,
Và đám người vô gia cư ngủ đứng.
Charles Simic, “Lost Glove,” Hotel Insomnia (Mariner Books, 1992). This poem was first published in The New Yorker (December 2, 1991 Issue).
Copyright © 1992 by Charles Simic | Nguyễn Huy Hoàng dịch.