Catherine Barnett (1960–) là nhà thơ người Mỹ. Bà được trao giải Beatrice Hawley năm 2003, giải Whiting cho thơ năm 2004, và giải James Laughlin năm 2012.
Tôi sẽ muốn mua một cái khi tôi chết,
một trong những băng ghế vẫn chưa có chủ,
chưa được gắn một cái bảng bằng thép không gỉ nhỏ
và mang tên ai đó.
Nếu tất cả đã hết mất rồi thì làm ơn
giúp tôi mang một bản sao
đến ao thuyền để tôi có thể ngồi
và xem những chiếc thuyền mô hình chẳng đi đến đâu
một cách đẹp đẽ, thuê theo những giờ cố định
mà tôi biết ơn là mình vẫn chưa hết.
Một thoáng khác của tình yêu,
một thẻ thành viên AAA cập nhật,
và một nắm bút Pilot G-Tec-C4 màu xanh đen,
tôi còn cần gì nữa?
Vũ trụ,
hãy dõi theo chúng tôi.
Thuyền, người cha xa vời tội nghiệp của chúng tôi nói,
như thể mẹ tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Thuyền, ông nói, và chúng tôi nói, Vâng,
chúng mới thật là đẹp.
Mùa đông đến,
nhà thuyền ở đây bị khóa,
cái ao cạn,
trừ một năm nó không
và con trai tôi và tôi đã tự thuyết phục mình
rằng cái Golden Bright mới của nó
có thể bơi qua.
Chúc mừng Giáng sinh, không ai nói
khi tôi kéo những cái túi nhựa màu đen
ra khỏi những thùng rác rỗng
và xỏ vào đó,
mỗi chân một túi
và lội xuống làn nước đục
để cứu vãn hiện tại.
Tôi nghĩ khoảnh khắc đó là một cái gì để nhớ,
hoặc một cái gì để nhớ đến tôi,
ngắn ngủi, sống động, ngu ngốc—
ngay cả những người trở về từ hàng băng ghế nhìn theo
cũng nói như vậy:
những chuyến đi của chúng tôi đã là như thế.
Sự lãng quên, họ nói,
không có chuyện không chịu đựng nó.
Catherine Barnett, “Central Park,” Human Hours (Graywolf Press, 2018). This poem was first published in The American Poetry Review, Vol. 47, No. 4 (Jul/Aug 2018) and was included in The Best American Poetry 2019.
Copyright © 2018 by Catherine Barnett | Nguyễn Huy Hoàng dịch.
Central Park và những cái băng ghế của nó luôn chứa nhiều câu chuyện thú vị.