Nguyễn Huy Hoàng

the star is fading

“Những bình minh” – Czesław Miłosz

milosz 1929

Czesław Miłosz in Wilno, 1929

Czesław Miłosz (1911–2004) là nhà văn, nhà thơ, và dịch giả người Ba Lan. Ông được trao giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1978 và giải Nobel văn chương năm 1980.

Những bình minh

Một tòa nhà cao. Các bức tường trườn lên trong bóng tối,
Trên những chiếc lá phong xào xạc, trên những đôi chân vội vã.
Một tòa nhà cao, hừng sáng với những ánh đèn bên trên quảng trường.
Bên trong rít lên nhẹ nhàng trong những giờ trước bình minh,
Cái thang máy đi giữa các tầng. Dây cáp vặn răng rắc.
Tiếng gà trống gáy vang lên trong những đường ống và máng xối
Đến khi một cơn rùng mình chạy qua tòa nhà. Những người đã tỉnh nghe thấy
Tiếng hát này trong tường, khủng khiếp như niềm hạnh phúc của trái đất.

Chưa gì đã có tiếng rít của xe điện. Và ngày. Và lại khói.
Ôi, ngày u tối. Trên chúng ta, những kẻ khóa chặt
Trong những căn phòng cao, những đàn chim
Bay qua trong tiếng rầm rì của những đôi cánh chấp chới.
Không đủ. Một đời thôi không đủ.
Tôi muốn sống hai lần trên hành tinh buồn bã này,
Trong những thành phố cô đơn, trong những ngôi làng đói,
Để nhìn vào toàn bộ cái ác, vào sự mục rữa của thân xác,
Và dò tra các quy luật mà thời gian phụ thuộc,
Cái thời gian hú lên trên chúng ta như một cơn gió.

Trong sân của tòa nhà căn hộ các nhạc sĩ đường phố
Đồng loạt ngâm nga. Tay của những người nghe lấp lóa trên cửa sổ.
Cô đứng dậy từ những tấm chăn nhàu nhĩ.
Trong mơ, cô nghĩ về những chiếc váy và đi du lịch.
Cô bước đến tấm gương đen. Tuổi trẻ chẳng dài.
Chẳng ai biết công việc sẽ chia một ngày
Thành lao động vất vả và nghỉ ngơi như chết,
Và rằng mặt trăng sẽ ghé lại mỗi xuân
Trên giấc ngủ của những tấm thân mỏi. Trong nhịp đập nặng nề của trái tim
Đã không còn mùa xuân cho chúng ta nữa, không còn tình yêu.

Hãy che đi cặp đùi. Đừng để nó,
Với tấm mạng ven mỏng màu tím, nhớ
Đứa trẻ này chạy rầm rầm xuống cầu thang,
Đứa trẻ này chạy dọc vỉa hè xám.
Tiếng cười vẫn có thể nghe thấy từ xa—
Như mới, mọi thứ mà nó sẽ khám phá như mới
Và trên một con đường rộng, trống trải, băng giá
Qua một không gian vang tiếng sấm của nhịp đập
Đứa con trai của cô sẽ đi. Và thời gian sẽ hú.
Đứng trần truồng trước gương, người phụ nữ
Nhẹ nhàng lấy khăn lau hai giọt nước mắt
Và đánh lông mày bằng henna.

Wilno, 1932

Czesław Miłosz, “Dawns,” New and Collected Poems, 1931-2001, trans. author and Robert Hass (Ecco Press, 2001).

Copyright © 2001 by Czesław Miłosz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

Information

This entry was posted on April 11, 2020 by in Thơ and tagged .

Categories

Archives

Enter your email address to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

%d bloggers like this: