Mark Strand (1934–2014) là nhà thơ người Mỹ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, và giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm Poet Laureate của Hoa Kỳ từ năm 1990 đến năm 1991.
Ở một phòng khách sạn ở đâu đó Iowa, một nhà thơ Mỹ, mệt mỏi với những bài thơ của mình, mệt mỏi làm một nhà thơ Mỹ, ngả lưng trên ghế và tưởng tượng mình là một nhà thơ Tây Ban Nha, một nhà thơ già người Tây Ban Nha, gần cuối đời, người đi bộ đến sông Guadalquivir và nhìn những con tàu, xám ngoét và ma quái trong hoàng hôn, trôi xuôi dòng. Những con sóng nhỏ, dợn đến bờ cỏ ông ngồi, thì thầm điều gì đó ông không thể nghe thấy trong lúc chúng cuộn tròn và đổ. Nhà thơ Tây Ban Nha làm gì bây giờ? Ông thò tay vào túi, lấy một cuốn sổ, và viết:
Ruồi đen, ruồi đen
Vì sao mi đến
Có phải áo ta
Áo trắng mới tinh
Với hàng cúc ngà
Có phải vét ta
Áo vét xanh đen
Có phải bởi là
Ta nằm một mình
Dưới gốc liễu già
Lạnh toát như đá
Ruồi đen, ruồi đen
Mi thật tử tế
Đã đến với ta
Mi thật tử tế
Đã đến thăm ta
Ruồi đen, ruồi đen
Để chào từ giã
Mark Strand, “The Poem of the Spanish Poet,” Almost Invisible (Knopf, 2012). This poem was included in The Best American Poetry 2011.
Copyright © 2012 by Mark Strand | Nguyễn Huy Hoàng dịch.