Nick Laird (1975–) là nhà thơ và tiểu thuyết gia người Bắc Ireland. Anh dạy ở Đại học New York và là giáo sư môn sáng tác văn chương tại Trung tâm Seamus Heaney ở Belfast.
Cái tôi nghĩ mình biết về hoàng hôn là
những cái cây dường như đang vươn lên trước nó,
vươn lên trước cái ánh sáng rạng rỡ, rạn vỡ,
chín muồi, về phía những đám mây sống động được sắp đặt
và viền bằng những sắc xám và màu hồng sậm—một chút xanh,
tía, vàng phấn—và sắc trắng giương vỏ sò xuất chúng.
Tôi chưa nhắc đến màu lục, màu xanh lục đang
đẩy mình đi khắp mọi nơi, tồn tại của tôi, và phải tôi, tôi
có hơi phê pha, dưới vọng lâu, ngồi
hút thuốc bên con đập trên dòng Mombaccus Creek
đã được nửa giờ, đợi con hải ly quay trở lại.
Nó không quay trở lại. Âm thanh duy nhất là một con hồng tước
trên cây và khi trên đầu mười bốn con ngỗng trời
tuýt còi tôi và hướng về phương nam và bây giờ lũ con của tôi
ở trên vườn nhà Jackie, chí chóe, kệ những lời van nài
của người giữ trẻ tôi đang trả hai mươi đô một giờ.
Tôi từng thấy một con hồng tước đậu trên xe một cuối tuần
vào mùa xuân năm ngoái, rất gay gắt về chuyện lãnh thổ đến mức
bóng của nó trong gương chiếu hậu có nghĩa là nó đã dành
cả tiếng đồng hồ để tìm cách xua đuổi kẻ xâm nhập tưởng tượng.
Đôi khi tôi thấy mình muốn tất cả. Khoảnh khắc của
hoàng hôn. Con đập diệu nghệ của lũ hải ly. Những màu sắc.
Người giữ trẻ. Nhạc âm của một cuộc tranh cãi
bất tận. Một buổi chiều cứ bốc cháy mãi.
Người ta hỏi Cocteau là nếu nhà ông bị cháy, ông sẽ
cứu duy nhất cái gì? Đám cháy, ông nói, chỉ
đám cháy.
Nick Laird, “Property,” The New Yorker (May 25, 2020 Issue).
Copyright © 2020 by Nick Laird | Nguyễn Huy Hoàng dịch.