Octavio Paz (1914–1998) là nhà thơ người Mexico. Ông được trao giải Miguel de Cervantes năm 1981, giải văn chương quốc tế Neustadt năm 1982, và giải Nobel văn chương năm 1990.
cho Balthus
Ánh sáng giữ—không trọng lượng, thực—
ngọn đồi trắng và những cây sồi đen,
con đường chạy đi,
cái cây ở lại;
ánh sáng dâng lên tìm đường,
dòng sông dao động vẽ ra
những nghi ngờ của nó và trả lại sự chắc chắn,
dòng sông bình minh trên mí mắt khép kín;
ánh sáng tạc gió trong rèm,
biến mỗi giờ thành một cơ thể sống,
đi vào phòng và trượt,
chân trần, trên lưỡi dao;
ánh sáng sinh ra người đàn bà trong gương;
trần truồng dưới những tán lá trong
một cái liếc có thể xích nàng lại,
một cái chớp mắt nàng có thể tan biến;
ánh sáng sờ trái cây và sờ cái vô hình,
cái bình nước mắt uống sự sáng rõ,
bông hoa lửa cắt và ngọn nến không ngủ
nơi cháy con bướm cánh đen:
ánh sáng giở ra những nếp gấp của ga trải giường
và những nếp gấp của tuổi dậy thì,
cháy trong lò sưởi, lửa của nó hóa thành những cái bóng
leo lên tường, dây thường xuân háo hức;
ánh sáng không xá tội hay kết án,
nó không công bằng cũng không bất công,
ánh sáng với đôi tay vô hình dựng lên
các tòa nhà của sự đối xứng;
ánh sáng đi qua một hành lang phản chiếu
và trở về với chính nó:
nó là một bàn tay tự tạo nên mình,
một con mắt thấy mình trong những phát minh của nó.
Ánh sáng là thời gian suy ngẫm về thời gian.
Octavio Paz, “La vista, el tacto,” Árbol adentro (Seix Barral, 1987).
Copyright © 1987 by Octavio Paz | Nguyễn Huy Hoàng dịch.